Kì thực kể ra cũng lạ, từ sau khi tiểu Hạn Bạt đó biến mất xong thì không thấy tung tích đâu nữa, từ sau cái đêm đó trở đi thậm chí cô Ngốc cũng không còn xuất hiện gây náo loạn, nếu như không phải ông Ba và chú Trụ Tử xảy ra chuyện, thực ra khoảng thời gian này có thể nói Phục Địa Câu quá là yên bình. Sau khi hoàn thành miếu của Quan Nhị Gia, gần đây Lưu Bàn Tử đã trở thành Thần Hán đứng đầu ở trong thôn đương nhiên cũng trở thành “người chủ trì” chuyện trong miếu, đây cũng chính là nguyên nhân mà Hà Tiên Cô không ưa Bàn Tử, cũng không hoàn toàn vì hôm đó Bàn Tử châm biếm bà ta, chủ yếu là vì oan gia cùng ngành, nếu như không có Bàn Tử ở đây, thì sau khi miếu Quan Nhị Gia lạc thành mọi người chắc chắn sẽ mời Hà Tiên Cô đến để chủ trì mọi chuyện trong miếu, tiền hương hỏa gì đó đối với người nông thôn mà nói thì cũng coi như là một nguồn thu nhập không tệ.
Bàn Tử điểm mắt cho Quan Nhị Gia, đây cũng giống như chuyện điểm mắt cho rồng, sau khi điểm mắt, bởi vì khoản tiền mà Trần Đông Phương để lại vẫn còn dư không ít, Trần Thanh Sơn dứt khoát mời đoàn kịch trong xã đến, dựng một cái sân khấu ở trước miếu để diễn một buổi kịch lớn, bên này thì Trần Thanh Sơn cũng dẫn theo các thôn dân bày biện cống phẩm để cúng tế cho Võ Thánh, nhất thời cả Phục Địa Câu trở nên thật náo nhiệt. Người lớn thì cười vui, trẻ con nô đùa, đều rất tốt đẹp, nhìn thấy cảnh tượng này tôi cũng bất giác nghĩ nếu như cả Phục Địa Câu cứ mãi được như thế này thì tốt biết mấy.
Về tên của ngôi miếu này, chúng tôi cũng nghe theo ý kiến của Bàn Tử, lấy tên là Nghĩa Dũng Võ An Vương Miếu, bởi vì mục đích xây ngôi miếu này lên là để diệt trừ Hạn Bạt, mà danh xưng Nghĩa Dũng Võ An Vương cũng chính là vì Quan Nhị Gia có công diệt trừ Hạn Bạt nên mới được phong, cho nên cũng xem như là có ý nghĩa đặc biệt.
Vở kịch lớn này diễn mãi cho đến hơn mười giờ đêm thì mới khép lại, tôi, Trần Thanh Sơn và Bàn Tử còn ở trong miếu chưa về nhà, tuồng ban ngày nói là diễn cho thần tiên xem, thực ra là để cho các thôn dân thêm phần náo nhiệt, còn vở kịch lớn vào buổi tối này mới thật sự là chuẩn bị dành cho Quan Nhị Gia. Nói thật, lúc Bàn Tử nói muốn mời Quan Nhị Gia hạ giới giáng yêu, tôi còn có chút kích động, chưa nói đến thân phận thần vị của Quan Nhị Gia, chỉ nói đến Quan Vũ trong Tam Quốc Diễn Nghĩa thôi, trung nghĩa can đảm, đâu có mấy ai mà không kính trọng khâm phục, còn chưa kể Lạc Dương là nơi chôn đầu của Quan Nhị Gia, người dân ở cả Lạc Dương đều có tình cảm đặc biệt đối với Quan Nhị Gia.
Sau khi đám người đã tản đi, tôi nhìn Bàn Tử hỏi: “Bàn gia, anh thật sự có thể mời Quan Nhị Gia xuống đây sao?”
“Bàn Gia tôi đã từng chém gió với cậu lần nào chưa? Chắc cậu cũng đã nhìn ra, cậu đừng thấy Bàn gia không mời được Thành Hoàng kia ra cho cậu, đó là bởi vì Thành Hoàng đó quá nhát gan thôi, còn Quan Nhị Gia thì chỉ cần Bàn gia tôi thắp hương đốt bùa, nhân gian gặp nạn tất nhiên sẽ hạ giới trừ yêu” Bàn Tử nói.
Tôi còn chưa kịp nói gì, Trần Thanh Sơn đã nói: “Bàn gia, anh lợi hại như vậy, vậy thẳng thắn nói với Quan Nhị Gia một tiếng, đem cái thứ ở trong quan tài đá bên trong mười hai hang quỷ diệt trừ luôn là được rồi. Nếu như thế thì mới là đầu xuôi đuôi lọt”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play