“Nói xong rồi?” Bàn Tử cười lạnh nhìn Đường Nhân Kiệt rồi nói.
Đường Nhân Kiệt gật đầu.
“Vậy chúng tôi cáo từ đây” Bàn Tử đứng lên. Nháy mắt ra hiệu với tôi rồi nói: “Diệp Tử, chúng ta đi thôi”
Tôi cũng đứng dậy, cùng Bàn Tử đi ra đến cửa, Đường Nhân Kiệt cũng không ngăn lại, ngay vào lúc chúng tôi sắp sửa mở cửa phòng ra, Đường Nhân Kiệt ở bên kia mới chậm rãi nói: “Tôi sẽ thay mọi người chăm sóc tốt cho Trần Trụ Tử”
Sau khi tôi nghe thấy câu nói này thì da đầu lập tức tê rần, tôi quay đầu lại nhìn Đường Nhân Kiệt rồi quát: “Con người tiểu nhân bỉ ổi nhà ông!”
“Tôi nào có bỉ ổi, tôi chỉ hứa với các người là tuyệt đối không giết anh ta, các người yên tâm, anh ta mà vào tay tôi thì tuyệt đối an toàn” Đường Nhân Kiệt nói.
Tôi tức muốn chết, không ngờ tôi và Bàn Tử lại dính chiêu điệu hổ ly sơn đơn giản như vậy, chuyện này phải trách tôi quá sơ suất, xem thường mức độ bỉ ổi của tên Đường Nhân Kiệt này. Tôi nhất thời nóng giận muốn lao đến liều mạng với Đường Nhân Kiệt, Bàn Tử kéo tôi lại, sau đó cười rồi nói với Đường Nhân Kiệt: “Ông đúng là ngu thật, nếu Bàn gia tôi mà là ông, tôi sẽ không hứng lấy củ khoai tây nóng này (vấn đề rắc rối), anh ta không chết thì còn được, nếu anh ta mà chết thì ông, đừng nói là Bàn gia, Trần Đông Phương cũng có thể tìm ông lấy mạng”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play