Cô gái hiện đang ở trong nhà Trần Thạch Đầu, đó chẳng phải là người bạn trên mạng trong diễn đàn Thiên Nhai của tôi sao? Cô ấy có thể từ một bài đăng trên mạng đã tìm được Phục Địa Câu, quả thực tôi từng nghi ngờ cô ấy là một người rất có năng lực, nhưng dù thế nào cũng không ngờ vậy mà cô ấy lại được Trần Đông Phương gọi là đại tiểu thư, thân phận đại tiểu thư này chắc chắn không tầm thường, một thiên kim đại tiểu thư như vậy lại đến Phục Địa Câu, còn đến một gia đình như nhà Trần Thạch Đầu, chẳng trách Trần Đông Phương nói cô ấy là một cô gái khiến người khác đau đầu.
“Sao cô ấy lại đến nhà Trần Thạch Đầu?” Tôi hỏi Trần Đông Phương.
“Con bé vô tình biết được một vài thứ, sau đó không thể kiềm chế được tính tò mò, nói trắng ra là nó rảnh quá, đại tiểu thư thì nên nói thế nào đây nhỉ, đầu óc thông minh, vậy mà còn tra đến được Phục Địa Câu, sau đó nó cứ bám riết lấy tôi, cuối cùng tôi không thể không nói cho nó biết một vài chuyện, ai ngờ nó lại gan to tày trời một thân một mình đi đến đây. Vốn dĩ tôi định nhờ Trần Trụ Tử và cha tôi chăm lo cho sự an toàn của con bé, bây giờ hai người bọn họ đều xảy ra chuyện, tôi chỉ còn cách nhờ cậu thôi, dù sao thì cũng có Tôn Trọng Mưu ở đây” Trần Đông Phương nhắc đến cô tiểu thư này, biểu cảm trên mặt vô cùng kì lạ.
“Cho nên chú Trụ Tử biết thân phận của cô gái này, có đúng không?” Tôi hỏi.
“Ừm, chuyện này đương nhiên rồi” Trần Đông Phương gật đầu nói.
Vẻ mặt tôi lập tức trở nên rất khó coi, tôi nghĩ đến chuyện tối hôm đó chú Trụ Tử bảo tôi ngủ với cô gái này, lại cảm thấy lạnh sống lưng, đương nhiên tôi cũng hiểu ý của chú Trụ Tử, nếu tôi ngủ với cô gái này thì sẽ trở thành con rể của người đứng đằng sau Trần Đông Phương, chính xác là một bước lên trời, nhưng mức độ rủi ro của canh bạc của chú Trụ Tử này cũng rất lớn, bây giờ cũng đâu phải là thời đại giơ tay lên một cái là ước định sống với nhau cả đời, không ít người kéo quần lên là xong, quất ngựa truy phong rồi coi như không quen biết, nếu như tình huống như thế xảy ra vào tối hôm đó, tôi tính chỉ mơn trớn cô ta thôi, thế thì tỉ lệ tôi bị bắt phải chịu trách nhiệm là chưa đến một phần trăm, chín mươi chín phần trăm còn lại là bị lăng trì đến chết.
“Cậu làm sao thế?” Trần Đông Phương thấy vẻ mặt tôi khó coi thì hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT