Tống Viên trở về nhà vội vã tắm rửa một lượt, ngủ từ tám rưỡi đến mười hai rưỡi. Nếu không nhờ cài báo thức từ trước, có lẽ cô đã ngủ đến tận thiên hoang địa lão.
Xe của cô vẫn còn đậu ở bãi đỗ xe của bệnh viện, cô gọi điện cho Dung Hành hẹn một tiếng nữa gặp nhau trước cổng khu chung cư.
Ngủ đủ bốn tiếng, Tống Viên còn tranh thủ đắp mặt nạ, trang điểm nhẹ trông có vẻ tỉnh táo hơn nhiều. Ba người gặp nhau ở cổng khu chung cư. Dung Đình và Tống Viên đã không gặp nhau từ tối qua đến sáng nay, vừa nhìn thấy nhau Tống Viên đã lập tức bế bổng cậu lên, nâng thử một chút rồi hỏi: “Có nhớ mẹ không?”
Dung Đình thấy hơi ngại khi thân thiết với mẫu hậu trước mặt phụ hoàng, tai đỏ ửng nhưng vẫn nhỏ giọng đáp: “Nhớ ạ.”
Từ lúc cậu và mẫu hậu đoàn tụ đến nay, đây là lần đầu tiên xa nhau lâu như vậy.
Dung Hành không gọi tài xế đi theo, Tống Viên đặt xe công nghệ đến quảng trường trung tâm thành phố gần đó. Dung Hành rất tự giác ngồi ghế trước, Tống Viên ngồi ghế sau cùng Dung Đình.
“Con có đói không?” Tống Viên nhẹ giọng hỏi: “Bình thường mười hai giờ con đã ăn trưa rồi, bây giờ đã một giờ rồi đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play