Vẫn là câu nói đó, muốn giải thích tất cả những chuyện kỳ lạ, phi logic này, trước tiên phải chứng minh những gì Dung Đình nói là sự thật, đổi một cách nói khác, chỉ cần chứng minh Dung Đình thực sự là con trai cô thì tất cả những chuyện này đều thật sự tồn tại, như chuyện cô từng xuyên không đến cổ đại, từng làm hoàng hậu.

Xuyên không có hai loại là xuyên thân và xuyên hồn.

Xét đến việc sau khi tỉnh lại cơ thể cô có nhiều thay đổi bất thường, cô thiên về giả thuyết mình đã xuyên thân.

Ở thời đại này, khoa học tiên tiến như vậy, làm xét nghiệm ADN để kiểm tra quan hệ huyết thống là chuyện quá đơn giản.

Nghĩ đến khả năng đứa trẻ này có thể là con mình, thái độ của Tống Viên đối với cậu cũng mềm mỏng hơn một chút.

Mặc dù mới chung sống chưa đến một ngày nhưng cô đã có một số hiểu biết nhất định về tính cách của cậu, vô cùng nhạy cảm, dễ nổi giận, kiêu ngạo, bướng bỉnh, muốn làm xét nghiệm ADN, tốt nhất vẫn nên hỏi ý kiến cậu trước, dù sao cậu cũng là một đứa trẻ.

Tống Viên suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng hỏi: “Cái đó… Cô Cô, chị thực sự không nhớ gì về em, cũng có thể là chị đã mất đi đoạn ký ức đó nhưng trước khi tìm lại ký ức, em có phiền nếu chị dùng một số phương pháp để kiểm tra xem chúng ta có quan hệ huyết thống hay không không?” TN x TYT

Dung Đình vẫn nhìn chằm chằm vào chai Yakult trên bàn ăn: “Mẫu hậu đang nói đến nhỏ máu nhận thân sao? Cô không ngại.”

Được rồi, gọi là nhỏ máu nhận thân cũng không sai.

“Vậy để chị liên hệ một chút, nhanh nhất thì hai ngày tới có thể làm xét nghiệm ADN.” Tâm lý Tống Viên khá vững, trời sinh cô là người lạc quan: “Những chuyện khác đợi có kết quả rồi hẵng tính, mấy ngày này đừng vì chuyện này mà phiền lòng nữa.”

Lúc này Dung Đình mới thu ánh mắt về nhìn Tống Viên, dường như không hài lòng với cách nói của cô: “Cô làm mẫu hậu phiền lòng sao?”

Tống Viên thấy trên bàn vẫn còn Yakult, cô lại lấy một chai đưa cho Dung Đình: “Ai mà đột nhiên có thêm một đứa con chắc cũng sẽ hoảng loạn, người tâm lý yếu chút có khi khóc thét rồi ấy chứ, chị chỉ phiền lòng thôi đã chứng minh là tâm lý chị rất vững vàng rồi.”

“Đúng rồi, em thích uống cái này à?” Tống Viên cũng mở một chai Yakult ra uống: “Cái này đúng là ngon thật nhưng chị từng đọc trên mạng rồi, nó chỉ là nước đường thôi, trẻ con uống nhiều dễ biếng ăn đấy.”

Cô cũng rất thích Yakult, một lần có thể uống cả vỉ, nếu không phải vì đang kiểm soát đường thì hai vỉ này làm gì còn phần cho cục cưng chứ.

Dung Đình vốn định đặt chai Yakult xuống nhưng cơ thể lại rất thành thật, cậu hút một ngụm, lạnh lùng nói: “Cô chỉ khát nước thôi, không phải thích.”

Phụ hoàng từng nói, thái tử không thể để lộ sở thích của mình ra ngoài.

Ừm!

Thằng nhóc này! Rõ ràng vừa uống một ngụm xong còn thỏa mãn đến mức nheo cả mắt, vậy mà vẫn còn mạnh miệng bảo không thích.

Trẻ con thời cổ đại sao mà bướng bỉnh thế chứ! Nếu thật sự là con trai của cô... Vậy thì cậu chắc chắn giống lão dưa chuột già kia nhiều hơn rồi. Từ nhỏ đến lớn lúc nào cô cũng rất thẳng thắn, ba cô tìm vợ mới, hỏi cô có thích không, cô lập tức thành thật trả lời là không thích, vì mùi nước hoa của dì ta quá nồng, làm cô khó chịu.

Tống Viên không thèm để ý đến cậu nữa, trẻ con bướng bỉnh thì không thể nuông chiều. Cô đứng dậy dọn dẹp bát đũa trên bàn ăn rồi bỏ tất cả vào máy rửa chén, làm xong hết, cô vươn vai một cái, cảm ơn xã hội hiện đại đã giúp cô giải phóng đôi tay.

Ở công ty gần như ngày nào cô cũng nghỉ trưa, bây giờ đang nghỉ phép ở nhà, ăn cơm xong thì muốn nằm ngay lên giường chơi điện thoại nhưng trong nhà còn có một đứa trẻ, cô phải sắp xếp ổn thỏa cho nó trước rồi mới có thể lướt mạng. 

Không biết có phải ảo giác không mà cô cảm thấy dạo gần đây chứng nghiện mạng của mình càng nghiêm trọng. Nếu cô thật sự từng xuyên không về cổ đại thì cũng có thể hiểu và thông cảm được, mất đi điện thoại, máy tính rồi lại được dùng lại, cô mà không dán mắt vào màn hình 24/24 đã là rất kiềm chế rồi.

“Cô Cô, em có ngủ trưa không?”

“Trong mắt mẫu hậu, Cô lười biếng đến vậy sao?”

Tống Viên: “...”

Ngủ trưa là lười biếng sao? Lão dưa héo cổ đại kia dạy con nghiêm khắc quá rồi, trừ điểm!

“Ở đây với chị thì có thể thư giãn một chút, hoặc là chị hỏi thẳng em, em có thấy buồn ngủ không?”

Thực ra tối qua Dung Đình ngủ không ngon, cậu chuẩn bị trả lời thì suýt chút nữa đã ngáp một cái.

Tống Viên cố nhịn cười, còn làm bộ nghiêm túc: “Nhập gia tùy tục, ở đây có quy định là trẻ con phải ngủ trưa, em chưa đến tuổi đi học tiểu học mà trẻ con mẫu giáo đều phải ngủ trưa đấy, không nói nhiều, mau về phòng ngủ đi.” 

Dung Đình có chút không tin, nghi ngờ hỏi: “Cô thật sự có thể nghỉ ngơi?”

Thời gian biểu mà phụ hoàng sắp xếp cho cậu căn bản không có khái niệm ngủ trưa.

“Có thể!” Lão dưa héo này thật sự không phải là người ba tốt, hành hạ con cái nghiêm khắc đến mức này, ngủ trưa cũng phải hỏi ý kiến của cô, Cô Cô thật là một đứa trẻ đáng thương!

Sau khi đẩy Dung Đình về phòng nghỉ ngơi, lúc này Tống Viên mới phóng về phòng chính của mình, bật máy tính bảng lên gào rú một tiếng, cảm thấy mình thật hạnh phúc.

Cô không xem phim nhưng cô mê show thực tế.

Cô còn lướt Taobao, còn lên Weibo còn săn hàng quốc tế. ( app TYT - tytnovel )

Tin nhắn WeChat nhảy ra, là Tạ Nhã gửi, rủ cô ngày mai đi mua quần áo đông và uống trà sữa.

Nếu là trước đây, nhất định Tống Viên sẽ đồng ý ngay nhưng nghĩ đến trong nhà còn có một đứa trẻ...

Phải làm sao đây, cô đột nhiên hiểu được tại sao dì nhỏ lại muốn làm DINK* rồi. Dung Đình đã không phải trẻ sơ sinh, có thể tự lo sinh hoạt đơn giản, vậy mà cô vẫn cảm thấy cuộc sống của mình không tự do và bất tiện, những người mẹ phải chăm con nhỏ chắc còn mệt mỏi hơn.

* DINK (Viết tắt của Double Income, No Kids) là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con.

Cô nhất định không thể dẫn Dung Đình đi dạo phố cùng, dù sao cô cũng không thể giải thích với Tạ Nhã, hơn nữa Dung Đình cũng chưa hòa nhập vào xã hội này, cậu nói chuyện với người khác luôn mang một kiểu ưu việt, dường như chỉ cần cậu đứng cùng họ, họ đã phải vui mừng, cảm kích, còn cậu thì lười đáp lời. Cái kiểu tự mãn này, thật không biết là giống ai nữa.

Tống Viên nghĩ một lúc rồi từ chối lời mời, nói là có việc đột xuất, không đi được.

Tạ Nhã lại nhắn một tin: “Có phải cậu đang ở bên ngoài với chó không! Tớ đoán đúng rồi đúng không! Đừng có chối!!!”

Tống Viên: “...”

Cô có thể nói, không chỉ có chó mà còn có thể có cả cún con rồi không?

Ôi, đau đầu quá đi!

Sao những chuyện ly kỳ như vậy lại xảy ra với cô chứ? Xuyên không cứ như trúng xổ số vậy, từ bé đến lớn, ngay cả khi mua nước cô cũng chưa từng trúng chai nào có dòng chữ thêm một chai miễn phí nữa là!

Một ngày trôi qua yên bình không có chuyện gì, Dung Đình tuy kiêu ngạo khó chịu nhưng đồng thời cũng có mặt hiểu chuyện ngoan ngoãn.

Trong nhà mới của Tống Viên có một phòng sách nhưng tủ sách hầu như trống trơn, trước đây bà nội cô từng mua một đống sách bán theo cân ở vỉa hè, tốn hết một trăm tệ để mua bốn bộ danh tác lớn cùng với cuốn Tôn Tử Binh Pháp phiên bản truyện tranh, nặng muốn chết. 

Bà nội cô bảo rằng sách này phải đặt trong phòng sách để trấn áp. Bây giờ chắc cũng đã phủ bụi rồi, nghĩ đến việc trẻ con thường thích truyện tranh, cô lấy cuốn Tôn Tử Binh Pháp ra, phủi phủi bụi rồi đưa cho Dung Đình. 

Trẻ con nên đọc sách nhiều hơn, vẫn tốt hơn xem TV, trong tủ sách còn có bốn bộ danh tác lớn nhưng không biết thằng bé có hiểu được không nhưng cũng không sao, bên ngoài khu chung cư có hiệu sách, ngày mai cô sẽ dẫn cậu đi dạo một chút. Cô đúng là quá thông minh!

“Chị nghĩ rồi, các chuyên gia nuôi dạy trẻ đều khuyến khích giảm bớt thời gian xem TV, vậy nên chị sẽ không dạy em cách mở TV, tránh làm hư em.” Tống Viên tự cảm thấy mình rất có phong thái của phụ huynh: “Em cứ đọc sách đi nhưng thời đại của các em chắc dùng chữ phồn thể hoặc một loại chữ nào khác, nếu có chữ nào không hiểu, có thể hỏi chị.”

Dung Đình nhận lấy cuốn sách, tâm trạng vô cùng phức tạp, cậu ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: “Mẫu hậu, người thực sự không nhớ gì sao?”

Tống Viên không chịu nổi khi thấy ánh mắt tội nghiệp ấy, giống như đứa trẻ không được ba mẹ yêu thương: “Em cảm thấy chị nên nhớ cái gì? Cho chút gợi ý đi nào.”

Dung Đình ôm cuốn sách vào lòng rất trân trọng, thấp giọng nói: “Lão cung nữ từng kể, khi Cô còn ở trong bụng mẫu hậu, người đã chuẩn bị đồ chơi và sách cho Cô.”

Tống Viên không thể tin nổi: “Có khi nào nhớ nhầm không? Chị... Có vẻ không phải là người khéo tay, cũng chẳng chu đáo đến thế đâu!”

Hồi cấp ba, có một thời gian rất thịnh hành việc tự đan khăn choàng cổ hoặc thêu tranh chữ thập để tặng nam sinh mình thích. Nhưng chỉ cần bị kim đâm vào tay một lần là cô đã từ bỏ, cô hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng mình không giỏi những việc thủ công này.

“Mẫu hậu không cần khiêm tốn.” Dung Đình ngập ngừng, rồi tiếp tục: “Tất cả đồ chơi, Cô đều rất thích, thích nhất là xâu chuỗi hạt nhưng từ khi Cô ba tuổi thì không chơi nữa.”

Xâu chuỗi hạt? Loại đồ chơi mà trẻ con dùng để rèn luyện kỹ năng tay đó à? Là cô làm sao? Sao có thể chứ, khó thế cơ mà!

“Cô cũng thích bảng ghép hình, mẫu hậu khéo tay lắm, Cô rất thích.”

Dường như Dung Đình đang chìm vào hồi ức, cậu đã đoàn tụ với mẫu hậu một thời gian nhưng dường như vẫn chưa nói ra hết những điều muốn nói. Cậu từng cảm thấy mẫu hậu bỏ rơi mình nhưng lão cung nữ nói rằng để sinh được cậu, mẫu hậu suýt nữa mất mạng, người đã từng đau đớn vì cậu như vậy thì cậu cũng không cần trách người chỉ vì người tạm thời quên mất cậu.

“Mẫu hậu đã viết truyện cổ tích cho Cô, Cô có thể đọc thuộc lòng.”

“Mẫu hậu may quần áo cho cô, cô vẫn luôn bảo người ta giữ gìn cẩn thận.”

Tống Viên hơi chột dạ, cô cảm thấy mẫu hậu mà Dung Đình nói tới không giống cô chút nào, người khéo tay, yêu con như mạng sống ấy chắc chắn không phải cô, ai cũng biết cô thực sự là một người vụng về, có một thời gian cô rất thích thú nhồi bông thủ công nhưng Tạ Nhã làm rất đẹp, còn cô thì không làm được chút nào.

Dung Đình nhìn Tống Viên, trong cung của cậu có rất nhiều dấu vết mà mẫu hậu để lại. Chiếc xe ngựa nhỏ mà cậu từng rất yêu thích, nghe nói là do mẫu hậu thiết kế. Mẫu hậu còn để lại một bộ sách, bị phụ hoàng giấu đi nhưng cậu vẫn tìm ra được. Trong sách ghi lại chi tiết quá trình cậu chào đời, giờ nào phút nào cậu ngủ, lịch trình sinh hoạt của cậu đều được ghi chép cẩn thận. 

Mẫu hậu còn viết cả thực đơn dành riêng cho cậu. Bên trên có ghi chú chỉ dùng khi đủ sáu tháng tuổi, gạo nghiền thành bột, pha với nước nóng thành cháo loãng, ăn ba bữa một ngày. Sau đó có thể dần dần thêm trái cây nghiền, thịt nghiền, rau nghiền. Trước một tuổi không được ăn muối, trước hai tuổi không được ăn mật ong. Từng câu từng chữ đều chứa đựng tình yêu của một người mẹ dành cho con mình.

Mẫu hậu yêu cậu, cậu biết điều đó, cậu không ngốc, đối với một người mẹ mà cậu chưa từng có ký ức hay chung sống, dù trong lòng cậu luôn khao khát nhưng cũng không đến mức bất chấp tất cả, thậm chí chấp nhận nguy cơ bị phụ hoàng phát hiện và trừng phạt, chỉ để gặp người một lần.

Cậu chỉ nghĩ rằng, chắc chắn mẫu hậu rất yêu cậu, rất nhớ cậu.

Cậu chỉ muốn đứng trước mặt người, để người thấy rằng, cậu đã trưởng thành thật tốt.

===

TN Team: Cmt thật nhiều để cho tụi mình thêm động lực nhá!! Tụi mình chờ mọi người nghen!! (´▽`ʃ♡ƪ) 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play