Dung Hành đại khái là người cổ đại giống người hiện đại nhất.
Đương nhiên cho đến nay Tống Viên cũng chỉ gặp qua hai người cổ đại, bây giờ Dung Đình nói chuyện vẫn có vẻ vừa cổ vừa hiện đại, cách nói chuyện của Dung Hành quả thực giống một người hiện đại hơn cả cô. Nếu không phải có phần báo cáo giám định kia, nói gì cô cũng sẽ không tin anh là ba của Dung Đình, là một người cổ đại.
Dung Hành thật sự rất khéo léo, sau khi ra khỏi khách sạn thì anh chủ động tạm biệt họ, cũng không nói muốn đi thăm nhà, điều này làm cho Tống Viên cũng thở phào nhẹ nhõm. 
Ở trước mặt Dung Đình, cô không thể từ chối anh thăm nhà nhưng trong lòng, cô vẫn hy vọng anh có thể giữ khoảng cách với cuộc sống của họ, như vậy sẽ tốt hơn cho mọi người.
Cuối năm Tống Hải Bình và Trần Lâm Tĩnh đều rất bận rộn, không ở lại Bắc Kinh quá lâu nhưng hai người họ cũng đều không yên tâm tình hình bên này, còn phái người ở gần đây quan sát.
Tống Viên dẫn Dung Đình về nhà, hai người đều có chút không quen với sự yên tĩnh trong nhà.
"Tuần sau chúng ta có thể trở về." Tống Viên an ủi cậu bé: "Ông ngoại và bà ngoại đều ở nhà, cách lúc ăn tết cũng không còn bao lâu, bọn họ cũng sẽ nghỉ ngơi. Đến lúc đó mỗi ngày chúng ta đều có thể gặp mặt."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play