Tống Viên vô tình cúi đầu, lúc này mới phát hiện trong tay Dung Hành có một chiếc túi, là của bệnh viện nhân dân thành phố, trông giống như đơn bệnh án.
Hai người đã có thể coi là bạn nên Tống Viên cũng không ngại quan tâm, chỉ vào tờ bệnh án kia rồi hỏi: “Người nhà anh bị bệnh à?”
Dung Hành sững người một chút, anh cũng cúi đầu nhìn tờ bệnh án trong tay rồi lắc đầu cười: “Không phải người nhà tôi, là tôi.”
Lần này đến lượt Tống Viên ngẩn người, cô ngạc nhiên kêu lên một tiếng rồi mới phản ứng lại, hỏi anh: “Anh bị bệnh à? Trông anh đâu có giống người bệnh.”
Cô nói thật lòng vì trông anh hoàn toàn không giống một người có bệnh, nhìn có vẻ rất khỏe mạnh.
“Tôi cũng không thể tính là bị bệnh.” Dường như Dung Hành sợ làm phiền người khác nên vô thức hạ thấp giọng, trên mặt còn mang theo nụ cười nhẹ nhàng: “Năm nay tôi gặp một chút tai nạn, có thể nói là thoát chết trong gang tấc, bị thương rất nặng, suýt mất mạng. May mắn là có người tốt kịp thời đưa tôi vào bệnh viện mới nhặt lại được một mạng nhưng có lẽ là bị chấn thương não, sau khi tỉnh lại có rất nhiều chuyện tôi không còn nhớ nữa. Lần này đến đây, cũng là nghe nói có chuyên gia, người nhà cũng muốn tôi ra ngoài thay đổi không khí.”
Anh kể lại trải nghiệm này một cách nhẹ nhàng nhưng Tống Viên lại nghe mà tim đập thình thịch.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play