Nhìn thấy gà quay, Sở Yêu Yêu nuốt nước miếng, hai mắt đảo quanh, thấy tiện nghi phụ hoàng không chú ý, lén lút đưa tay ra.
Nhanh chóng kéo một cái đùi gà, định nhét vào miệng, nhưng bị một bàn tay to cướp mất.
Sở Yêu Yêu tức giận nhìn lên, trong mắt toàn là ý lên án.
“Người xấu!”
[Bạo quân phụ hoàng! Đại xấu xa]
Mắng Trẫm? Khải Tuyên Đế đưa đùi gà lên mũi tiểu oa nhi, lắc lư vài cái, sau đó đưa lên miệng cắn một miếng.
“Hmm, hôm nay gà quay ngon thật.”
[Tức quá!]
Sở Yêu Yêu tức giận nhảy xuống ghế, chạy đến bên cạnh Thái Hậu.
“Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng xấu, không cho ăn.”
Thật ra nói xong, nàng đã hối hận.
Đúng là ngốc mà, nàng đã là người lớn rồi mà lại làm ra chuyện nói không lại liền đi mách, đúng là mất mặt.
Nghĩ đến đây, Sở Yêu Yêu chui vào lòng Thái Hậu.
Thái Hậu nhìn gương mặt đỏ ửng vì tức giận, xót xa xoa đầu tiểu oa nhi, vung tay: “Đừng sợ, phụ hoàng con không cho, ai gia cho!”
Khải Tuyên Đế không đồng ý: “Mẫu hậu, Yêu Yêu còn nhỏ, không thể ăn những thứ này.”
Hắn quay đầu gọi: “Tô Mậu Văn, mau mang thức ăn cho tiểu công chúa ra đây.”
Tô Mậu Văn cúi mình, lấy ra một hộp đồ ăn.
Sở Yêu Yêu duỗi cổ nhìn.
Một cái hộp hai tầng, tầng trên là một bát cháo thịt đã được ninh mềm.
[Hừ, lại muốn dùng cháo lừa mình!]
Tầng dưới mở ra, Khải Tuyên Đế nhướn mày, lấy một cái đĩa nhỏ bên trong ra.
“Chà, xem ra khoai lang nướng này, chỉ có Trẫm mới được ăn rồi.”
Sở Yêu Yêu lập tức nhảy khỏi lòng Thái Hậu.
[Khoai lang nướng!]
Chạy tới.
[Mau để khoai lang nướng xuống, cho con ăn!]
Sở Yêu Yêu định chộp lấy ăn, Khải Tuyên Đế giơ cao lên tránh đi.
[Ý gì chớ?]
Thấy tiểu oa nhi muốn tranh, Khải Tuyên Đế bất đắc dĩ nói:
“Để Tô Mậu Văn đút cho con.”
Nghĩ đến lần trước Yêu Yêu ăn như hổ đói, Khải Tuyên Đế thầm lắc đầu trong lòng.
Giữa nơi công cộng, đường đường là công chúa, vẫn phải chú ý hình tượng.
Tô Mậu Văn dùng muỗng múc một miếng, Sở Yêu Yêu nhe răng cười với ông: “Đa tạ Tô tổng quản.”
“A, tiểu công chúa đừng nói thế, đây là bổn phận của nô tài.”
Nghe tiếng đa tạ của nhi nữ, trong lòng Khải Tuyên Đế không khỏi bất mãn.
Rõ ràng là do Trẫm chuẩn bị mà.
Sở Yêu Yêu thỏa mãn ăn từng miếng một, đột nhiên, ngón tay đột nhiên có chút nóng, một vài dòng chữ nhỏ hiện lên trước mắt nàng.
[Tiêu rồi, trong rượu của phụ hoàng có độc!]
Khải Tuyên Đế đang định uống rượu, nghe câu này, liền đặt mạnh chén rượu xuống.
“Bọn nô tài này làm ăn thế nào vậy? Rượu không ấm cũng dâng lên?”
Sở Yêu Yêu thở phào nhẹ nhõm.
[May mà phụ hoàng có thói quen uống rượu ấm, nếu không là bị trúng độc rồi.]
[Nhưng mà cũng lạ, mùa hè mà còn uống rượu ấm… ài, chắc là do yếu quá.]
Khải Tuyên Đế:…
Chữ này trẫm không thoát được có đúng không!
“Bọn nô tài đáng chết, xin Hoàng thượng tha tội.”
Một đám cung nhân quỳ xuống cầu xin.
[Là Tiểu Lộ Tử! Có lẽ vì cái chết của Thúy Nhi, nên hắn ghi thù phụ hoàng?]
Tiểu Lộ Tử? Khải Tuyên Đế híp mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tiểu Lộ Tử.
Tô Mậu Văn quỳ dưới đất cảm thấy kỳ lạ, ngoại trừ mùa đông, Hoàng thượng không có thói quen uống rượu ấm?
Chẳng lẽ rượu… Tô Mậu Văn giật mình.
Quay lại, nhìn thấy Tiểu Lộ Tử hoảng loạn.
Đồ chết tiệt này, đúng là muốn hại chết ông mà!
“Đi, làm ấm bình rượu!”
Khải Tuyên Đế nhìn Tô Mậu Văn một cái, hàm ý sâu xa: “Đích thân ngươi đi.”
Tô Mậu Văn đổ mồ hôi lạnh, Hoàng thượng đây là… nghi ngờ ông?
Tô Mậu Văn biết, Hoàng thượng muốn ông tự tay tìm bằng chứng phạm tội, bắt Tiểu Lộ Tử, để chứng minh sự trong sạch.
Ông càng biết, đây là cơ hội duy nhất để ông làm sáng tỏ sự nghi ngờ của chủ tử.
“Nô tài tuân chỉ.”
Nói xong, Tô Mậu Văn dẫn Tiểu Lộ Tử và vài cung nhân rời đi.
“Hoàng thượng?” Thái Hậu lo lắng nhìn qua.
Khải Tuyên Đế khẽ lắc đầu: “Nếu Mẫu hậu mệt, có thể về Từ An Cung trước.”
Ai biết thức ăn khác có độc hay không? Bữa tiệc này phải kết thúc sớm rồi.
Bên ngoài, Tô Mậu Văn cho vài tiểu thái giám bắt Tiểu Lộ Tử lại.
“Sư phụ, người làm gì vậy?”
“Đừng gọi ta là sư phụ! Ta không có đồ đệ bất trung như ngươi!”
Nói xong, cho người lục soát người Tiểu Lộ Tử.
Nhưng không tìm thấy gì.
“Trước tiên giam hắn lại!”
Trong bữa tiệc, ca múa đã kết thúc, một nhóm vũ cơ đi tới tham kiến.
Hệ thống: Chủ nhân, có gì đó không đúng, vũ cơ đứng bên phải trông…
Đúng là này, biến cố xảy ra.
Một vũ cơ rút một cây kiếm mềm từ eo ra, lao về phía Khải Tuyên Đế.
“A!”
“Hoàng thượng cẩn thận!”
“Người đâu! Hộ giá! Hộ giá!”
“…”