Ninh Vũ Quân đã không còn ở đó. Bà ta nhìn quanh bốn phía, nhưng chẳng thấy bóng dáng ông ta đâu. Tạ Đào lập tức hỏi: “Ninh Vũ Quân đâu rồi?”
“Ai đó vừa nói ông ấy chạy ra ngoài!” Một người trả lời.
Tạ Đào vội chạy ra khỏi đồn cảnh sát, thấy Ninh Vũ Quân đứng bên đường, ngó nghiêng hai bên. Bà ta nhanh chóng tiến lại: “Sao thế? Ông nhìn thấy ai à? Lúc nãy ông nói thấy con bé chết tiệt kia mà. Người đâu? Nó đi đâu rồi?”
Ninh Vũ Quân vốn đã đen sạm, lúc này sắc mặt càng đen hơn. Vừa rồi, ông ta tranh thủ lúc Tạ Đào gây náo loạn, vào phòng làm việc mở cửa, nhưng bên trong trống không. Chỉ có vài tách trà còn bốc hơi chứng tỏ vừa có người ở đó.
Ông ta đuổi ra ngoài, nhưng vẫn không thấy bóng dáng bọn họ đâu. Sắc mặt Ninh Vũ Quân trông vô cùng tệ.
Nhìn vẻ mặt u ám như muốn bùng nổ của ông ta, Tạ Đào dù có một bụng lời trách móc cũng không dám mở miệng.
“Ninh Vũ Quân, chuyện này ông không thể mặc kệ được. Ông phải làm chủ cho Thanh Sơn. Tôi dù là mẹ kế, nhưng chưa từng để con bé thiếu ăn thiếu mặc. Chỉ là vụ hôn nhân này, tôi thừa nhận mình có suy nghĩ chưa thấu đáo. Nhưng đây là ở thành phố, tôi chỉ muốn nó được gả vào thành phố hưởng phúc. Dù nó có làm mẹ kế, đứa trẻ kia còn nhỏ, nuôi nấng cẩn thận thì sau này khác gì con ruột…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play