Ninh Vũ Quân theo bản năng lại ngoái đầu nhìn về phía Ninh Ngưng, rồi tức giận mắng: “Bà nói linh tinh gì đấy?”
“Tôi nói linh tinh? Ông có cần đi soi gương xem mình trông thế nào không? Mắt thì trợn to như sắp rơi ra ngoài, Ninh Vũ Quân, sao trước đây tôi không nhìn ra ông lại là loại người như thế này chứ?”
Nhìn thấy khuôn mặt chanh chua, sắc sảo của Tạ Đào, Ninh Vũ Quân chẳng buồn đáp lời nữa.
Đúng lúc ấy, một cảnh sát tiến lại gần, ra hiệu cho họ giữ trật tự nơi công cộng, nếu không sẽ bị mời ra ngoài.
Ninh Ngưng tháo kính râm xuống, viên cảnh sát nhận ra cô thì vô cùng ngạc nhiên, định mở miệng nói gì đó nhưng Ninh Ngưng nhanh chóng lắc đầu, ra hiệu ngăn lại. Viên cảnh sát lập tức hiểu ý, đưa cô cùng những người đi cùng vào một văn phòng riêng.
“Bà chủ Ninh, thật không ngờ cô đến sớm thế. Về cuộc gọi tối qua, hy vọng cô không để tâm.”
“Làm sao có chuyện ấy. Nói thật thì tôi còn phải cảm ơn anh vì cuộc gọi đó. Nếu không, e rằng tối qua tôi chẳng thể nào ngủ nổi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT