“Quay lại! Cô quay lại đây! Mau nói họ thả tôi ra! Tôi không phải kẻ đập cửa sổ! Nghe rõ chưa? Còn nữa, cô dựa vào đâu mà nói đời tôi mãi chẳng ra gì! Tôi không tin! Có giỏi thì để họ thả tôi ra, tôi sẽ làm nên chuyện lớn để cô xem!”
Những lời cuối cùng gần như là hét lên. Đáp lại hắn, chỉ có tiếng cảnh sát quát lớn: “Yên lặng! Ngồi ngoan ở đó! Cậu muốn ra ngoài? Đừng trông chờ ai giúp, chỉ có thể dựa vào mình! Phối hợp với chúng tôi, miêu tả đặc điểm của nghi phạm, thì mới chứng minh được cậu không phải đồng phạm. Đó là cách duy nhất để xóa bỏ nghi ngờ!”
Nhưng Lý Hoa Sinh chẳng buồn nghe. Vừa thấy cô rời đi, hắn lại nhớ đến những lời cô từng nói: rằng hắn đáng thương, rằng cuộc đời hắn sẽ chẳng khá lên được. Những lời tương tự, bố mẹ hắn từng nói, sư phụ hắn cũng từng nói. Nhưng không lần nào khiến hắn đau lòng như lần này. Lý Hoa Sinh dựa lưng vào cửa, từ từ ngồi bệt xuống đất.
Cảnh sát ngoài cửa nghe thấy bên trong im lặng, tưởng rằng lời nói của mình đã có tác dụng, yên tâm trở lại bàn làm việc.
Ninh Ngưng được một đồng chí cảnh sát hộ tống ra khỏi đồn. Ngoài cổng, một nhóm người chờ sẵn, vừa thấy cô liền xúm lại hỏi han:
“Sao rồi? Bà chủ Ninh, kẻ đập cửa sổ đã bị trừng trị chưa?”
“Đúng đó, hắn nhận tội chưa? Cuối cùng xử lý thế nào?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT