Tiếng hô đồng thanh vang lên, Sử Nhâm cau mày, mặt đầy tức giận, hét lên: “Chuyện của chúng tôi, liên quan gì đến các người? Tránh ra, đừng ép tôi!”

“Ép anh? Giờ mới biết bị ép khó chịu à? Thế anh nghĩ xem, lúc đó anh và gia đình ép bà chủ đến mức nào? Làm đàn ông thì phải dám làm dám chịu. Nếu anh xin lỗi, tôi miễn cưỡng thừa nhận anh là đàn ông. Không thì, tôi sẽ kể khắp nơi, nhà máy phân bón có một gã đàn ông không ra gì!”

Sử Nhâm trừng mắt nhìn người đàn ông vừa nói, tức giận gầm lên: “Anh dọa tôi?”

Người kia bước lên, dùng ngực hích mạnh vào ngực Sử Nhâm: “Đúng, tôi dọa đấy. Làm gì được tôi? Xin lỗi hay không?”

Thấy có người định bắt nạt con trai mình, Hạ Đông Mai cuống cuồng chạy tới, khóc lóc cầu xin: “Đừng làm hại con trai tôi! Xin lỗi đúng không? Tôi xin lỗi thay! Tôi xin lỗi Ninh Ngưng! Mọi chuyện trước đây đều là lỗi của tôi, tất cả là lỗi của tôi!”

Quay sang phía Ninh Ngưng, bà ta cúi đầu, hét lên: “Xin lỗi, Ninh Ngưng! Mọi lỗi lầm đều do tôi, đều là lỗi của tôi!”

Sử Nhâm nghe thế, bỗng nổi điên hét vào mặt mẹ mình: “Đúng! Là lỗi của mẹ! Nếu mẹ không ép con cưới cô ta, thì hôm nay làm gì xảy ra chuyện này? Giờ thành ra thế này, mẹ hài lòng chưa?”

Hạ Đông Mai cảm thấy tủi thân, nước mắt tuôn như suối, miệng liên tục lặp đi lặp lại: “Là lỗi của tôi, là lỗi của tôi.”

Cảnh tượng đó chỉ khiến đám đông càng tin rằng Sử Nhâm là kẻ ích kỷ, vô dụng, chỉ biết bắt nạt người yếu thế.

Ninh Ngưng đứng trên tầng cao, cảm thấy cảnh hôm nay không khác gì một bộ phim dài tập kịch tính. Đến lúc kết thúc rồi nhỉ?

Cô cất giọng lạnh lùng: “Làm con trai, làm chồng đều thất bại. Làm bố thì sao? Đừng để đến ngày con trai anh phải đi cải tạo. Lúc đó, cả gia đình anh đúng là thối nát từ trên xuống dưới.”

Người đàn ông đứng gần cửa hàng chỉ tay vào biển hiệu tiệm bánh, nói với giọng cương quyết: “Chỉ cần tiệm này còn ở đây, anh không được bước chân vào! Nhớ chưa?”

Sử Nhâm cảm nhận sức ép từ đám đông, khó chịu đến mức phải gật đầu.

“Không được gật đầu, phải nói.”

Anh ta nghiến răng, gằn từng chữ: “Nhớ rồi.”

Thấy vậy, đám đông nhường đường cho ba người rời đi. Dương Thanh Thanh ngay lập tức bước nhanh xuống cầu thang, chạy ra ngoài, lòng chỉ còn một ý nghĩ: Không thể cưới Sử Nhâm!

Càng lúc càng nhiều nghi vấn xuất hiện trong đầu Dương Thanh Thanh, khiến cô ta bối rối đến cực điểm.

“Sử Nhâm, tôi thấy hơi khó chịu, không đi cùng anh đến bệnh viện nữa đâu. Gặp lại ở nhà nhé!”

Dương Thanh Thanh nói xong, liền nắm tay Sử Nhâm, treo túi lưới đựng quà lên tay anh ta, sau đó quay lưng bỏ đi mà không ngoảnh lại.

Sử Nhâm nhìn mẹ mình, đôi mắt bà ta sưng đỏ, rõ ràng là vừa khóc xong. Anh ta không kiên nhẫn mà nói:

“Mẹ đừng đi theo nữa. Mẹ chỉ làm vướng chân thôi, con tự đi được rồi!”

Mẹ Sử vẫn đang rối trí sau những chuyện vừa xảy ra, đầu óc có phần mụ mẫm, không nghe rõ con trai nói gì, vẫn cứ bước theo anh ta đến bệnh viện.

Sử Nhâm quay đầu lại, thấy bà ta vẫn đi theo, không nhịn được mà quát lớn:

“Con bảo tự con lên! Tai mẹ điếc rồi à?”

Mẹ Sử sợ đến run rẩy cả người, vội vàng gật đầu lia lịa:

“Không, không điếc, mẹ không điếc. Con mau đi đi, đừng để chậm trễ chuyện quan trọng!”

Sử Nhâm lúc này mới quay đầu đi tiếp. Trên đường, trong đầu anh ta đầy những viễn cảnh tốt đẹp. Nếu chuyện lần này thành công, anh ta được làm chủ nhiệm nhà máy phân bón, nhất định sẽ trị cho ra lẽ mấy công nhân hay bàn tán sau lưng. Nếu không phải tại họ nhiều chuyện, hôm nay anh ta đâu bị nhận ra.

Khi đến trước cửa phòng bệnh của mẹ vợ giám đốc, Sử Nhâm chỉnh lại tóc và quần áo, cố nở nụ cười rồi bước vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play