Trình Đức Phát nói thẳng trước mặt Ninh Ngưng, trong lòng như trút được cục tức đè nén suốt một đêm. Cuối cùng, ông ta cũng đứng trước mọi người mà dạy dỗ cái người khiến ông ta thao thức suốt đêm qua.
Ninh Ngưng nhìn sự hân hoan trong mắt ông ta. Cô xoay người lại, đối diện thẳng với ông ta, giọng đều mà sắc:
“Nếu thật sự nghĩ vậy, và tin tưởng trăm phần trăm vào tay nghề của mình, hôm nay ông đã chẳng phải làm ra chuyện này. Một cân bánh từ bảy hào hạ xuống năm hào, thế có xứng với tay nghề mà ông tự hào không? ông luôn miệng nói truyền thống, tự nhận bánh của mình là bánh đúng chất, vậy mà lại thêm từ ‘trắng’ vào trước chữ ‘bánh’. Nếu bánh truyền thống thì chỉ cần gọi là bánh, tại sao ông phải thêm từ ‘trắng’? ông đang sợ điều gì?”
Ninh Ngưng nhìn chằm chằm vào Trình Đức Phát. Trong chớp mắt, gương mặt đầy nếp nhăn ấy thay đổi liên tục: từ nghi ngờ, phủ nhận, cho đến bối rối, hoang mang…
Ông ta há miệng, định nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lắp bắp:
“Sợ... sợ cái gì? Tôi sợ gì chứ? Sợ cô à? Cô chỉ là một người phụ nữ, tôi có gì phải sợ? Nếu nhất định phải nói sợ, thì tôi chỉ sợ mấy cái thứ lung tung, chẳng đâu vào đâu của cô làm hỏng món bánh trôi truyền thống của tổ tiên chúng ta!”
Trình Đức Phát càng nói càng lớn tiếng, thậm chí ông ta còn lấy một nắm bánh trôi, bước qua Ninh Ngưng và đi tới trước mặt những người đang xếp hàng dài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play