Ninh Thời Tuyết thẳng thừng nói: “Hắn không xứng với tôi.”
Lục Lệ: “……”
Ninh Thời Tuyết trông có vẻ hoàn toàn điên rồi. Lục Lệ đành phải tung đòn sát thủ: “Đừng trách anh không nhắc nhở, lần này không đi, cậu sẽ phải bồi thường 800 vạn tiền vi phạm hợp đồng, cậu có mà trả nổi không?”
Ninh Thời Tuyết khựng lại.
Cậu thật sự quên mất chuyện này.
Nhà họ Ninh tuy không lớn mạnh bằng tập đoàn Tạ thị, nhưng ở Yến Thành cũng được coi là có danh tiếng. Dù có bị xem là kẻ bị ruồng bỏ trong nhà họ Ninh, nguyên chủ cũng không đến mức thiếu tiền.
Đáng tiếc, cậu ta lại là một con liếm cẩu. Biết tra công thích đua xe, liền táng gia bại sản mua quà sinh nhật cho gã. Giờ đây, trên người cậu chỉ còn lại mấy trăm tệ.
“……”
Quả đấm siết chặt.
Ninh Thời Tuyết không từ chối nữa. Lục Lệ thấy vậy cũng không dám chọc giận cậu, sợ cậu đổi ý, vội vã rời khỏi nhà họ Tạ.
Đợi người đi rồi, Ninh Thời Tuyết vuốt bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh trên người, định đi tắm.
Nhưng cậu vừa đứng dậy, bên ngoài phòng ngủ liền vang lên tiếng bước chân lạch cạch. Sau đó, cánh cửa phòng bị một bàn tay nhỏ bé đẩy ra.
Ninh Thời Tuyết sững sờ.
Trước mặt là một bé trai trông chừng ba, bốn tuổi. Môi hồng răng trắng, gương mặt xinh đẹp như búp bê sứ, làn da trắng nõn, mềm mịn. Hai má hơi phồng lên theo nhịp thở, cả người bụ bẫm đáng yêu.
Dù Ninh Thời Tuyết vốn không thích trẻ con, cậu cũng có chút muốn bóp thử gương mặt kia.
Nhưng bé trai hoàn toàn không để ý đến cậu.
Nó đang đuổi theo một quả bóng cao su, nhưng không bắt kịp. Quả bóng lăn lộc cộc về phía trước, đập vào cẳng chân Ninh Thời Tuyết.
Cậu hạ mắt nhìn xuống, nếu đoán không sai đây chính là đứa nhỏ phản diện, đứa con riêng - Tạ Diêu Diêu. ( Bản CV để là Tạ Diêu Diêu á)
“Đưa bóng cho ta!”
Tạ Diêu Diêu mặc chiếc quần yếm xanh lam, đưa ngón tay nhỏ xíu ra trước mặt Ninh Thời Tuyết. Cánh tay mũm mĩm như củ sen lộ ra ngoài, giọng trẻ con mềm mại nhưng lại cố tỏ ra hung dữ mà ra lệnh.
Chỉ là, giọng nói quá non nớt, hoàn toàn chẳng có chút uy hiếp nào.
Quản gia phụ trách chăm sóc Tạ Diêu Diêu vội vã chạy đến, phía sau còn có mấy người hầu, ai nấy đều trông vô cùng căng thẳng.
Ông lau mồ hôi lạnh trên trán, ngồi xổm xuống ôm lấy Tạ Diêu Diêu, dịu giọng dỗ dành: "Tiểu thiếu gia, không phải đã bảo con chơi dưới lầu sao? Sao lại chạy lên đây rồi?"
Tạ Diêu Diêu ra sức giãy giụa, cơ thể mềm mại cứ vặn vẹo, nhưng vẫn cố chấp nhìn chằm chằm Ninh Thời Tuyết.
Ngoại trừ Tạ Chiếu Châu, chẳng ai có thể quản nổi nhóc con này.
Ninh Thời Tuyết vẫn đứng yên không động đậy.
Cậu hiện tại vẫn đang sốt, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Trên má lộ rõ vệt ửng hồng của cơn bệnh, mí mắt cũng vương chút đỏ, ánh mắt ươn ướt, rủ xuống trông yếu ớt và đáng thương.
Áo sơ mi trên người rộng thùng thình, cổ áo hơi mở, để lộ xương quai xanh trắng nõn gầy guộc. Cả người nhìn như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Quản gia lại càng sợ hãi hơn.
Giới thượng lưu Yến Thành không ai không biết đến tiểu thiếu gia nhà họ Ninh—ngang ngược, kiêu căng có tiếng. Dù nhà họ Ninh đã hoàn toàn mặc kệ cậu nhưng vẫn để cậu muốn làm gì thì làm.
Ông lo Tạ Diêu Diêu sẽ chọc giận Ninh Thời Tuyết.
Nhưng cũng lo nếu Ninh Thời Tuyết sức khỏe quá yếu, lỡ bị Tạ Diêu Diêu làm tức đến ngất đi thì càng phiền phức hơn.
“Ninh thiếu gia…” Quản gia run rẩy mở miệng.
Tạ Diêu Diêu bĩu môi.
Lúc này, Ninh Thời Tuyết mới cúi xuống nhặt quả bóng cao su lên.
Nhưng cậu không đưa cho Tạ Diêu Diêu, mà chỉ cầm trong tay, giọng khàn khàn, chậm rãi hỏi:
"Dựa vào cái gì?"
?
Tạ Diêu Diêu tròn mắt ngơ ngác.
Ở nhà, chỉ cần bé muốn gì, người hầu chắc chắn sẽ dỗ dành rồi đưa cho bé ngay.
"Của ta!" Đây là lần đầu tiên Tạ Diêu Diêu gặp phải người còn ngang ngược hơn mình. Khuôn mặt tròn trĩnh vì tức giận mà phồng lên như bánh bao, bé nhón chân, vươn tay định giật lại quả bóng từ tay Ninh Thời Tuyết.
Ninh Thời Tuyết nghiêng người né tránh, mắt cụp xuống, chậm rãi nói: "Cho nhóc cũng được thôi. Nhưng làm sao chứng minh đây là của nhóc? Hiện tại nó đang trong tay ta, lỡ ta nói là của ta thì sao?"
Tạ Diêu Diêu ngẩn người.
Bé thậm chí còn chưa đi nhà trẻ, bị hỏi mà ngốc luôn. Chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phải chứng minh cái gì là của mình. Trong suy nghĩ của bé, tất cả đồ vật trong nhà đều là của bé, làm gì có chuyện ai dám cướp của bé chứ?!
"Ngươi ăn hiếp ta!" Tạ Diêu Diêu nghẹn cả buổi, nói không lại Ninh Thời Tuyết, tức đến mức mặt cũng đỏ lên. Hắn ấm ức chu môi, mắt long lanh hai hạt nước, giọng vừa dính mũi vừa run rẩy:"Ta sẽ méc! Ta sẽ nói với ba ba lớn, bảo ba ba lớn ly hôn với ngươi!"
Ninh Thời Tuyết vừa nghe, còn có chuyện tốt vậy sao?
Dính vào đám rắc rối giữa vai chính công, thụ và phản diện? Cậu ước gì thoát ra ngay lập tức! Chỉ tiếc là hôn nhân hào môn không phải cứ muốn chạy là chạy được.
"Được thôi, vậy nhóc đi méc ba lớn của mình đi." Ninh Thời Tuyết gật đầu, ánh mắt đầy khích lệ. "Nếu hắn đồng ý, ta sẽ trả lại bóng cho nhóc."
"Ta... Ta!" Tạ Diêu Diêu tức đến giậm chân, hừ mạnh một tiếng: "Ta mới không đi!"
Bé không muốn để tên ba kế đáng ghét này vừa lòng!
Tức quá không nói nên lời, bé bực bội xoay người, giãy khỏi vòng tay quản gia, nhảy xuống đất. Sau đó bé nằm luôn xuống sàn, bắt đầu lăn lộn ăn vạ.
Vừa khóc, vừa lăn, vừa đá loạn xạ, suýt chút nữa còn đá trúng Ninh Thời Tuyết.
"Ngươi không phải là ba ba của ta, không được ở lại nhà này!"
Một đứa nhóc quỷ chính hiệu.
Ninh Thời Tuyết: "..." Mệt mỏi, hủy diệt đi.
Tạ Diêu Diêu càng khóc càng to, người hầu xung quanh cuống lên nhưng dỗ thế nào cũng không được.
Ninh Thời Tuyết cúi mắt nhìn một lát, nhưng cuối cùng vẫn lười quan tâm. Cậu thậm chí còn cầm bóng cao su lên, bắt đầu chơi.
Bóng cao su đập xuống sàn từng nhịp một, trùng khớp với tiếng khóc của Tạ Diêu Diêu.
Mỗi lần Tạ Diêu Diêu nấc lên một tiếng, bóng cao su lại bật lên một cái.
Lặp đi lặp lại.
Nhịp nhàng đến mức không thể không nghi ngờ cậu đang cố tình.
Quản gia: "……"
Đám người hầu: "……"
Quản gia khó nói hết lời, nhìn Ninh Thời Tuyết đầy nghi hoặc. Sao hôm nay cậu ta có vẻ khác thường thế này?
Tạ Diêu Diêu đang khóc lóc thì bỗng dưng thấy có gì đó không đúng. Khuôn mặt trắng nõn dính đầy nước mắt, bàn tay nhỏ xoa đầu mà vẫn không nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu. Nhưng bé đột nhiên không muốn khóc nữa, cứ như cảm giác được ai đó đang cười nhạo mình.
Bé vặn vẹo cái mông nhỏ, trở mình quỳ rạp xuống đất. Hàng mi dài còn dính nước mắt, đôi mắt mong chờ nhìn chằm chằm quả bóng cao su trong tay Ninh Thời Tuyết.
Quả bóng… Nhìn thích… Hôm qua bé vừa mới mua, xinh đẹp như vậy.
Ninh Thời Tuyết dường như nhìn thấu tâm tư bé, khóe môi cong lên: “Muốn chơi không?”
Tạ Diêu Diêu bĩu môi, đương nhiên là muốn rồi!
"Vậy phải nói thế nào?" Giọng Ninh Thời Tuyết nhàn nhạt.
Tạ Diêu Diêu tuy ngang ngược nhưng rất thông minh. Vì muốn lấy lại quả bóng, bé bèn bò dậy, phủi phủi bụi trên mông nhỏ, rón rén tiến lại gần, đặt đôi tay mềm mềm lên đầu gối Ninh Thời Tuyết, ngẩng đầu ngoan ngoãn hỏi:
"Ba nhỏ, cho con chơi quả bóng một chút được không?"
Bé thật là thông minh! Chỉ cần Ninh Thời Tuyết đồng ý, bé sẽ dùng quả bóng để đánh bại cái tên ba kế hư này! Nghĩ vậy, bé còn vươn tay nhỏ, chuẩn bị ôm lấy quả bóng.
Gương mặt đáng yêu này thực sự rất khó cưỡng lại, nhất là khi ngoan ngoãn như một thiên thần nhỏ, đặc biệt là đôi mắt long lanh ấy. Không ai có thể từ chối…
Trừ Ninh Thời Tuyết.
Cậu nhìn bàn tay bé xíu kia, cười dịu dàng. Gương mặt tái nhợt chợt trở nên sống động, nhưng giọng điệu lại như ác ma:
"Không được."
"Anh nói anh sẽ đưa cho em sao?"
Nói xong, cậu thản nhiên quay đầu, ném quả bóng cho quản gia.
Tạ Diêu Diêu: "……" Tạ Diêu Diêu: "???"
Quả bóng… mất rồi.
Bé cúi đầu nhìn đôi tay trống trơn, tủi thân đến suýt khóc.
Đáng ghét! ! Ba kế hư toàn bắt nạt bé!
Tạ Diêu Diêu mím môi, mắt rưng rưng sắp khóc. Quản gia nhanh tay lẹ mắt, vội vàng nhét quả bóng vào tay bé. Tiếng khóc lập tức tắt ngấm, bé trông như một con cún con bị ấm ức, bĩu môi đầy tủi thân.
Quản gia lau mồ hôi tay, cúi người nói với Ninh Thời Tuyết: "Ninh… Ninh thiếu gia, tôi đưa tiểu thiếu gia ra ngoài trước…"
"Ừ." Ninh Thời Tuyết gật đầu.
Xuyên sách thì sao chứ? Không bắt nạt nhóc con là đã tốt lắm rồi, đừng mong cậu dỗ dành.
Chờ quản gia mang Tạ Diêu Diêu đi, cuối cùng Ninh Thời Tuyết cũng có thể vào phòng tắm. Ngẩng đầu nhìn vào gương, cậu lập tức sững sờ.
Nguyên chủ có gương mặt giống hệt cậu, nhưng sắc mặt nhợt nhạt, dáng người gầy yếu hơn rất nhiều. Cánh tay mỏng manh đến mức nắm chặt cũng chẳng thấy chút lực nào.
Ninh Thời Tuyết vuốt ngược mái tóc rối ra sau, để lộ làn da trắng dưới tai và một chiếc khuyên đá hắc diệu.
Ngay cả vị trí đeo khuyên cũng giống hệt cậu kiếp trước.
Nhưng vấn đề là… cái áo sơ mi này cổ quá rộng, để lộ xương quai xanh tinh xảo cùng một khoảng ngực lớn. Còn chiếc quần jeans thì thủng lỗ chỗ, từ đùi rách tơi tả đến tận đầu gối, lộ ra làn da trắng nõn.
Mê hoặc đến mức chói mắt.
???
Cái phong cách quái quỷ gì đây?
Nhìn kỹ vào gương, cậu còn thấy lớp phấn mắt màu hồng cùng kẻ mắt đen, dù đã trôi bớt khi ngâm nước biển nhưng vẫn còn vương lại.
Ninh Thời Tuyết mặt không cảm xúc, lục tìm trong đống chai lọ trong phòng tắm một lọ tẩy trang. Lúc này cậu mới sực nhớ nguyên nhân nguyên chủ trang điểm như vậy.
Hình như tra công từng nói thích phong cách lẳng lơ.
"……"
Người có thể ngốc, nhưng không thể tiện như vậy.
Ninh Thời Tuyết tẩy trang thật sạch, nhanh chóng tắm rửa, sau đó lao lên chiếc giường lớn mềm mại.
Phòng ngủ xa hoa đến mức lãng phí, so với khách sạn cao cấp còn thoải mái hơn.
Cậu vừa chạm gối đã ngủ say.
Ngủ đến trời đất tối sầm, lúc tỉnh lại, hàng mi khẽ run, khó nhọc mở mắt.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt tròn trịa.
Không biết từ lúc nào, Tạ Diêu Diêu đã bò lên gối cậu ngủ mất, khuôn mặt mềm mại áp sát vào mặt cậu.
Ninh Thời Tuyết chỉ hơi động một chút, Tạ Diêu Diêu liền dụi mắt, lẩm bẩm tỉnh dậy.
Ninh Thời Tuyết và Tạ Diêu Diêu mắt to trừng mắt nhỏ.
Thực ra, tối qua cậu đã nghe thấy Tạ Diêu Diêu lén lút mò đến tìm mình.
Ninh Thời Tuyết xuất đạo làm diễn viên từ năm 16 tuổi. Nhờ gương mặt này cùng tài năng diễn xuất trời sinh, cậu nhanh chóng nổi tiếng chỉ sau một đêm. Nhưng hai năm sau, ngay khi vừa kết thúc lễ trao giải liên hoan phim, cậu lại bị kéo vào một trò chơi sinh tồn.
Trước khi chết, cậu đã sống trong các phó bản suốt ba năm.
Nhiều năm như vậy đã tạo thành thói quen mà không thể sửa ngay trong một đêm. Dù bây giờ cậu biết mình đang ở nơi an toàn, sẽ không bị quái vật hay thứ gì đó tập kích nửa đêm, nhưng chỉ cần có người đến gần, cậu vẫn sẽ phát hiện ra.
Có điều, cậu quá mệt mỏi. Nhận ra người đến là Tạ Diêu Diêu, cậu lại tiếp tục ngủ mê mệt, nên không biết nhóc con này vẫn chưa rời đi.
Tạ Diêu Diêu cũng không ngờ Ninh Thời Tuyết đột nhiên mở mắt, giật bắn cả người, mỡ nọng nhỏ trên mặt cũng rung rung theo.
Nhóc con vẫn ghé lên gối của cậu, hai chân bé xíu lơ lửng trên không trung, đung đưa qua lại. Vì không đứng vững, cái mông nhỏ chạm đất một cái “bịch”, ngồi bệt luôn xuống thảm.
“Không sao chứ?” Dù sao cũng chỉ là một nhóc con ba tuổi, Ninh Thời Tuyết vội vàng ngồi dậy hỏi han.
Tạ Diêu Diêu xoa xoa mông, ngơ ra một lúc. Đến khi nhận thức được mình vừa bị ngã, hốc mắt liền đỏ lên, nghẹn ngào. Trông bộ dạng sắp khóc đến nơi, nhưng khi ngẩng đầu lên, cặp mắt to tròn đen láy lại chạm phải ánh mắt của Ninh Thời Tuyết.
“……”
Nhóc con cắn môi, tiếng nức nở nghẹn lại trong cổ họng, chỉ phát ra một tiếng nấc khe khẽ.
Nhưng vẫn cố không khóc.
Dù sao ba kế hư cũng không dỗ nhóc, biết đâu còn cười nhạo nữa. Vậy thì sao phải khóc chứ!
Tạ Diêu Diêu chu cái mông nhỏ lên, tự mình đứng dậy. Nhóc bò đến mép giường, khẩn trương vẫy tay với Ninh Thời Tuyết.
“Con… con chỉ là đi ngang qua thôi nha!”
Nhóc con lúng túng giải thích. Nhóc đâu có cố ý chờ ba kế hư tỉnh lại để dọa cậu giật mình đâu.
“Ừ.”
Ninh Thời Tuyết thấy nhóc không sao thì cũng không quan tâm nữa.
Nhưng vừa rồi chỉ mới ngồi dậy mà cậu đã thấy đầu óc choáng váng, sắc mặt nhợt nhạt hẳn đi. Dạ dày cũng quặn đau.
Có lẽ là do đã hạ sốt, nhưng cũng quá lâu rồi chưa ăn gì, đói đến mức khó chịu.
Tạ gia biệt thự nằm trên sườn núi. Lúc chạng vạng, ánh đèn trong vườn cũng đã sáng lên rực rỡ. Lão quản gia đi tới, bế Tạ Diêu Diêu xuống nhà ăn, Ninh Thời Tuyết cũng theo sau.
Buổi tối, trong biệt thự chỉ có cậu và Tạ Diêu Diêu.
Trong nguyên tác, đại phản diện Tạ Chiếu Châu đã bay ra nước ngoài bàn chuyện hợp tác ngay trong đêm kết hôn với nguyên chủ. Đến tận bây giờ đã một tháng trôi qua, hắn vẫn chưa quay về Tạ gia.
Hoàn toàn xem như nguyên chủ không hề tồn tại.
Ninh Thời Tuyết không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm. Chứ nếu nguyên chủ mà từ diễn giả thành diễn thật với Tạ Chiếu Châu, thì bây giờ cậu biết làm sao?!
Cậu vẫn chỉ là một thằng nhóc 21 tuổi thôi mà! Chạy thẳng vào nhà trẻ luôn à?!
Lúc cậu xuống dưới nhà, Tạ Diêu Diêu đã có mặt từ trước.
Nhóc con ngồi trên ghế ăn dành cho trẻ nhỏ, bảo mẫu đang đeo yếm và chuẩn bị cơm cho nhóc.