Trên người Tạ Chiếu Châu có một mùi hương nước hoa thoang thoảng, lạnh lẽo như hoa hồng. Ninh Thời Tuyết sững người vài giây, đầu óc như trống rỗng, rồi bất chợt phản ứng lại. Mồ hôi lạnh suýt nữa trượt dọc theo sống lưng.
Nhóc con chết tiệt hại ta rồi!
Nhưng Tạ Diêu Diêu lại chẳng hề nhận sai. Nhóc con vẫn ôm chặt cổ Ninh Thời Tuyết, áp gương mặt bầu bĩnh lên vai cậu, còn thoải mái cuộn tròn hai chân như thể mình là một bé cưng ngoan ngoãn.
Thật ra, nhóc nhận người qua bộ vest. Chỉ vì một lần Tạ Chiếu Châu mặc vest xám bạc, nhóc lại nhớ kỹ.
Ninh Thời Tuyết đứng yên, ngón chân khẽ cọ xuống sàn, lòng đầy lúng túng.
Nhưng không hiểu sao, cậu lại cảm thấy Tạ Chiếu Châu trông có chút quen mắt. Theo lý mà nói, cậu chưa từng gặp người này, nhưng giờ cũng không có thời gian nghĩ nhiều.
“Chiếu Châu.”
Người đàn ông bị Tạ Diêu Diêu nhận nhầm khẽ bước lên trước, gật đầu với Tạ Chiếu Châu, sau đó nhìn sang Ninh Thời Tuyết, giọng điệu ôn hòa.
“Tiểu Ninh, đã lâu không gặp.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play