Huống chi bây giờ cậu ấy chỉ mặc độc một chiếc quần lót, không tiện phát huy thực lực.
Bạch Hiểu Vũ nhìn quả trứng đen lớn lại chắn trước tầm nhìn của mình mãi, chỉ đành gọi với vào bên trong: “Lâu Hạo ơi, nếu cậu tỉnh thì chứng tỏ dược chất trong bồn đã được hấp thụ gần hết rồi. Mới nãy trông cậu còn khỏe mạnh ra phết đấy nhỉ, thôi thì cái mớ bừa bộn trong phòng tắm này nhờ cậu thu dọn nhé.”
Nói xong, cậu quay người rời đi cùng quả trứng đen lớn nọ, nhưng rồi chợt ngưng bước để nói thêm: “À đúng rồi, tạm thời cậu cứ ở phòng này đi.”
Đây là căn phòng cách xa cậu nhất, có lẽ là ý thức về lãnh địa? Đằng nào thì đến gần Đại Hắc quá thì lại ầm ĩ ấy mà.
Cuối cùng Lâu Hạo cũng ra ngoài được, cậu ấy sờ lên cục u trên trán, rồi cẩn thận cảm nhận tình trạng cơ thể mình, sững người.
Theo mức độ thương tích trước đó của cậu ấy, dù máy chữa trị có thể chữa lành vết thương bên ngoài thì tổn thương bên trong cũng rất khó hồi phục.
Vậy mà bây giờ cậu ấy có thể dùng sức chứ không chỉ nằm liệt một chỗ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play