Bạch Hiểu Vũ có thể cảm nhận được tâm trạng lên xuống của quả trứng trắng nhỏ, thất vọng khi biết hổ lớn sắp rời đi và nhún nhảy khi nghe thấy đề nghị của Bạch Kình.
Bạch Hiểu Vũ thông qua cảm giác của quả trứng trắng nhỏ với Bạch Kình lúc này, kỳ lạ là có thể nhận ra đối phương là bố mẹ của mình, cảm giác thân thiết vì cùng chung dòng máu đó thật khó tin.
Đây là cảm giác của con non trong trứng khi đối diện với bố mẹ mình sao? Nhưng sau khi ra khỏi vỏ, theo tuổi tác tăng lên thì cảm giác này sẽ phai nhạt, nhưng vẫn có thể nhận ra đối phương là bố mẹ mình chỉ trong nháy mắt.
Quả trứng trắng nhỏ rất vui, lúc này nó cũng tràn đầy mong đợi với Bạch Kình, thậm chí hy vọng hổ lớn sẽ ở lại.
Chỉ là hổ trắng lớn nhanh chóng tỏ thái độ: “Vết thương của tôi không sao, trận chiến mới có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, tôi cần trở lại chiến trường sớm.”
Bạch Kình thở dài: “Thân thể của cậu quan trọng hơn, không phải là vừa đánh lui Trùng tộc rồi sao? Tôi tin rằng trong thời gian ngắn Trùng tộc sẽ không quay lại đâu, không bằng ở lại thêm mấy ngày.”
Ông ta nói xong, bước tới đưa tay về phía quả trứng trắng nhỏ trên đuôi con hổ trắng bạc: “Tiểu Nhất Bách, biết bố là ai không, lại đây, để bố ôm một cái.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play