Chẳng biết Bạch Kình đang nghĩ gì mà không lên tiếng ngăn cản, mãi tới khi hai ông lão nằm bệt xuống đất không thể đứng dậy nổi, lúc hai lão sắp bị hệ thống cho offline thì ông ta mới lên tiếng: “Dừng lại, hai đứa làm loạn đủ rồi, nói chuyện chính đi.”
Kết quả là hai con hổ không đứa nào thèm nghe lời ông ta, mãi tới khi hai người trên mặt đất chỉ còn là hai linh hồn phiêu đãng thì bọn nó mới dừng lại.
Bạch Kình hít một hơi thật sâu, hét lên: “Đủ rồi!”
Bạch Hiểu Vũ nghe lời dừng lại, nhưng bé hổ vàng thì không, nó trừng mắt nhìn Bạch Kình một chút rồi bò lên trên đầu ông ta. Hai móng vuốt sắc bén vươn ra, nhắm vào hai má của Bạch Kình mà cào xuống, xoẹt xoẹt hai ba cái tạo nên hai sợi râu máu đối xứng hai bên.
Bé hổ vàng gầm gừ gào thét nói: “Ông là cái thá gì mà dám ra lệnh cho bổn Đại Hoàng đế? Không cho ông nếm mùi đau khổ là không nhớ lâu mà!”
Bạch Kình bị đứa con ngỗ nghịch chọc tức tới nỗi lửa giận từ bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu, ông ta giơ tay nắm lấy phần sau cổ của bé hổ vàng đang bám trên đầu ông ta mà làm loạn, đôi mắt cũng biến thành mắt thú tương tự như bé hổ vàng, mắt đối mắt, nghiến răng nghiến lợi gầm lên từng chữ một: “Ông đây là bố của mày!”
Bé hổ vàng sửng sốt, Bạch Kình cho rằng trò hề này tới đây là kết thúc, ai ngờ bé hổ vàng trở tay liền cho cái cằm đang ngẩng cao của Bạch Kình vài vết mèo cào, nhiều thêm vài sợi ria máu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT