Thời tiết hơi lạnh, Đào Bạch Viễn mặc áo trắng tinh, chỉ yên lặng ngồi một chỗ đã thu hút đủ mọi sự chú ý.
Nhưng lúc này Đào Bạch Viễn không rảnh quan tâm những thứ khác, một giây trước anh còn đang ôm thú bông mèo tai cụp tinh xảo nằm ngủ trên giường, một giây sau đã bị ánh đèn chói mắt đánh thức, cảm giác mềm mại quen thuộc trong ngực đã mất, dù tính cách có tốt đến mấy, suýt chút nữa anh đã chửi ra tiếng.
Nhưng giáo dưỡng giúp anh kiềm chế tốt cảm xúc của mình quan sát khung cảnh quen thuộc xung quanh, bên cạnh có giọng nói sợ hãi vang lên.
“...Bác sĩ Đào, viện trưởng chuyển bệnh nhân này cho anh, anh đừng tức giận, bệnh nhân này có thân phận đặc biệt, đã đuổi tất cả bác sĩ ra ngoài, giờ chỉ có thể cho anh vào thử.”
Beta mặc đồ y tá nhìn khuôn mặt đẹp trai không giống người thật trước mặt, qua lớp kính mỏng đôi mắt xanh lục ấy như có thể hút hồn người ta, là beta thì không thể ngửi thấy mùi pheromone, nhưng lúc này cô luôn cảm thấy có một mùi hương lạnh nhạt thoang thoảng ở chóp mũi đang dụ dỗ mình.
Y tá miễn cưỡng kiềm chế không nhào lên, chỉ đặt hồ sơ bệnh nhân trên tay lên bàn, gương mặt đỏ bừng, trong mắt đầy ngưỡng mộ.
Mới hôm nay, một bệnh nhân đặc biệt được chuyển đến bệnh viện tư nhân của họ, trong một buổi sáng đã đuổi tất cả những người vào phòng bệnh của cậu ta ra ngoài.
Hơn nữa bệnh nhân khó tính này là người mà cả viện trưởng cũng không dám đắc tội, trước tình huống như thế, viện trưởng đành để cô giao trách nhiệm này cho nam thần đẹp trai nhất bệnh viện, lợi dụng sắc đẹp của bác sĩ Đào thu phục bệnh nhân.
Y tá không cảm thấy chuyện này có gì không ổn, bác sĩ Đào trong bệnh viện tư nhân của họ đúng là alpha đẹp trai nhất mà cô từng gặp, bác sĩ Đào không chỉ đẹp trai mà còn có tay nghề giỏi, mười tám tuổi đã tốt nghiệp thạc sĩ, hai mươi tuổi nổi tiếng trong giới y học, giải thưởng lớn nhỏ cầm mỏi tay, đối xử với bệnh nhân lại càng tốt, hoàn toàn có thể đảm nhận chuyện này.
“Tôi biết rồi.”
Đào Bạch Viễn gần như vô thức cầm hồ sơ lên gật đầu với y tá.
Y tá nhìn khuôn mặt không thay đổi của Đào Bạch Viễn, thầm cảm thán trong lòng bác sĩ Đào có thể bình tĩnh đối mặt với những chuyện rắc rối như này đúng là lợi hại, cô vui vẻ chớp chớp mắt, nhưng cũng không dám ở lại lâu hơn nữa nhanh chóng rời đi. Nhưng bóng lưng có vẻ hơi phấn khích.
Cô đã nói chuyện với bác sĩ Đào! ! !!
Đào Bách Nguyên nhíu mày ấn trán, chỉ cảm thấy cảnh tượng này hơi quen, mở hồ sơ trên tay ra, hai chữ đầu tiên đập vào mắt lại khiến vẻ mặt của anh trở nên hoảng hốt.
Lâm An…
Ba năm trước, em trai trên danh nghĩa mua chuộc người giết anh, anh bị bắt cóc, lẽ ra anh phải chết ngay lập tức, nhưng vì bọn chúng tham lam muốn lấy tiền của Lâm An, nên đã đưa anh lên tàu yêu cầu một mình Lâm An đem tiền đến chuộc người.
Lâm An đến thật, đem theo tiền, nhưng bọn bắt cóc cầm dao muốn giết anh, Lâm An liền chắn trước người anh kéo anh xuống nước, máu tươi có mùi pheromone kẹo trái cây ngọt ngào trộn với nước biển, lại nồng đến mức có thể dìm chết anh.
Lần đầu tiên anh không ghét hương vị ngọt ngào đó, chỉ ôm Lâm An bảo cậu cố chịu đựng, omega cả đời này luôn mạnh mẽ chỉ nhẹ nhàng đáp lại, nhưng cuối cùng không thể giữ lời.
Thú hình của Lâm An là mèo tai cụp, nho nhỏ, rất dễ thương, nó chỉ nằm gọn trong lòng bàn tay anh, trên bụng có một vết thương sâu tận xương, toàn thân ướt đẫm trộn lẫn máu và nước…
Sau đó, anh dùng tốc độ nhanh nhất đưa em trai vào tù, nhưng không bao giờ có thể tìm về được một sinh mạng sống sờ sờ.
Như một sự trừng phạt dành cho bản thân, mỗi ngày anh chỉ có thể ôm thú bông mèo tai cụp làm từ lông rụng trước đây của Lâm An đi vào giấc ngủ …
Nhưng bây giờ chuyện gì đang xảy ra?
Tại sao trên tay anh lại có một phần hồ sơ của bệnh nhân tên “Lâm An?”
Chẳng lẽ…
Tim Đào Bạch Viễn đập nhanh hơn, đột nhiên anh đứng lên từ chỗ ngồi sải bước đi về phía cửa phòng làm việc đang mở, hướng đến phòng bệnh quen thuộc.
Khi anh đẩy cửa ra nhìn thấy bóng người nằm trên giường quay lưng về phía mình, trái tim chợt rơi xuống đất.
Đúng rồi, chính là em ấy!
Anh đã trở lại, trở lại năm năm trước, lúc anh vừa mới gặp Lâm An!