Mùa đông năm Vĩnh Hưng thứ ba

Tuyết lại rơi dày đặc, gió bấc lạnh thấu xương gào thét dữ dội làm người ta khó mở mắt.

Diệp Cẩn đứng dưới mái hiên, cẩn thận dùng bàn tay sắp bị đông cứng phủi tuyết trên người.

Cách đấy không xa, cửa nhà chính kẽo kẹt mở ra.

Phía bên kia rèm cửa dày, mẹ chồng Cao thị cất giọng đều đều, "Đưa đồ xong hết chưa?"

Diệp Cẩn ngừng tay, khóe miệng hơi cong lên, "Mẫu thân yên tâm, con đã làm xong ạ. Thư viện có đầy đủ đồ, tướng công nhờ con báo với người rằng chàng vẫn ổn, dạo này trời lạnh nên người phải chú ý sức khỏe."

"Cái thằng này, chỉ cần nó khỏe là ta cũng khỏe." Giọng Cao thị nghe phấn chấn hơn, nhưng gió lùa qua khe cửa lạnh quá khiến bà ta ho sặc sụa vài tiếng. Khi nói tiếp, giọng mẹ chồng nàng lại lãnh đạm như thường ngày, “Sắp tối rồi, dọn dẹp rồi nghỉ ngơi đi."

Bà ta chẳng hề nhắc đến việc Diệp Cẩn mới về, biết đâu nàng đang đói mờ mắt ấy.

Trước thái độ trên, Diệp Cẩn vẫn trưng ra nụ cười tiêu chuẩn dành cho cấp trên tại chỗ làm, "Vâng, thưa mẫu thân."

Tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa nhà chính đóng lại.

Đất trời bỗng hóa tĩnh lặng cứ như cả thế gian còn mỗi mình Diệp Cẩn. Nụ cười trên mặt người con gái bị gió lạnh thổi tan tành, chỉ chừa cặp mắt trầm tĩnh tựa nước.

Nàng xoay người, hít sâu một hơi rồi vén rèm cửa trước mặt và nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đằng sau nó.

Độ thấu sáng của cửa sổ giấy thời cổ đại chẳng thể sánh bằng thủy tinh thời hiện đại, ngoài trời chưa đen hẳn mà trong phòng đã tối đến mức duỗi tay chả thấy tay đâu.

Diệp Cẩn lặng lẽ đóng cửa, thông thạo đi về bên trái một bước, sau đấy cầm đá cùng mồi lửa từ bệ cửa số rồi thắp ngọn nến đặt cạnh bàn.

Ánh lửa mờ nhạt nhảy nhót, gian nan chiếu sáng một tấc vuông xung quanh nó.

Chiếu sáng cả người đàn ông ngồi bên bàn.

Đây là kẻ hoàn toàn lạc lõng giữa căn phòng đơn sơ.

Mày đẹp như vẽ, tóc đen môi nhạt, gương mặt hơi tái nhợt trông ấm hơn dưới ánh nến. Y thoáng nghiêng mặt, để lộ đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo, thành thử chút độ ẩm giả dối kia cũng biến mất tăm mất tích.

Ai mới gặp y lần đầu cũng sẽ quả quyết rằng y không nên hiện diện nơi đây. Song sự thật là, y đã sống tại căn phòng nhỏ tối tăm này độ hai ngày.

Trong phòng chẳng bớt lạnh hơn ngoài kia là bao. Diệp Cẩn thổi tắt mồi lửa trên tay rồi đến trước bếp lò, nàng mở nắp lò mới phát hiện lửa mình đốt hồi sáng quả nhiên đã tắt, vì vậy cô gái lấy củi đã chuẩn bị sẵn bên dưới và đốt lò một lần nữa.

Nàng đến thế giới này đã bốn năm, việc nhỏ như nhóm lửa không còn làm khó được nàng từ lâu lắm rồi. Củi gỗ cháy lách tách, Diệp Cần nói câu đầu tiên kể từ lúc vào phòng, "Hôm nay sau khi tôi đi, mẹ chồng tôi có ghé qua đây không?"

Người đàn ông khẽ đáp.

Gió bấc thổi ào ào ngoài cửa số, càng khiến căn phòng yên ảng lạ thường. Phòng này vốn khá nhỏ, mọi tiếng động đều được phóng đại. Diệp Cần nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, một bóng đen cao lớn bao trùm toàn thân nàng.

Giọng nam điềm đạm dễ nghe cất lên, "Bà ta rất không thích cô."

Lửa lò bốc cháy xua tan giá rét trên người, Diệp Cẩn bước nửa bước sang bên cạnh để rời khỏi bóng đen của người đàn ông. Khuôn mặt mang vẻ đẹp thuần khiết lộ ra giữa ánh sáng, nàng bình tĩnh trả lời, “Dĩ nhiên, tôi có phải vàng đâu mà được mọi người thích."

Dứt lời, nàng đi thẳng đến lu nước ở góc phòng rồi múc nước vào chậu rửa tay.

Rửa tay xong xuôi, nàng thay nước trước lúc xoay người và bưng chậu lại gần, bây giờ người đàn ông đã quay về vị trí cạnh bàn. Y cởi áo trên, phơi bày phần thân thế dù đang quấn băng nhưng vẫn khoe ra các đường cong đẹp săn chắc và đầy sức mạnh.

Diệp Cẩn mím môi. Nàng bưng chậu nước về phía trước, tháo băng vải, cuối cùng lấy khăn ướt nhẹ nhàng lau lớp bột thuốc đã thành màu nâu sẫm.

Một vết thương kinh khủng gần như kéo dài hết phần lưng dần lộ diện theo từng lớp vải được gỡ.

Vết thương nghiêm trọng này mà ở thời hiện đại thì chắc bác sĩ sẽ móc ra ngay kim phầu thuật, hơn nữa còn tặng kèm một mũi ngừa uốn ván lẫn truyền kháng sinh. Song tại thời đại này, con người chỉ biết đắp thuốc, dùng băng vải cột kín, và chờ trong thời gian dài cho những thương tích nặng tự lành.

Có điều, thể chất với vận may của người đàn ông hiển nhiên thuộc hàng thượng đẳng. Hai ngày qua, ngoại trừ ban đầu có sốt nhẹ thì chẳng mắc bệnh nguy hiểm nào, miệng vết thương cũng ngừng chảy máu.

Diệp Cần lấy từ trong ngực áo thuốc trị thương mới mua hôm nay. Nàng tỉ mẩn rắc thuốc, kế tiếp dùng vải sạch quần từng vòng một trên miệng vết thương.

Từ đầu tới cuối, người đàn ông chẳng làm gì khác ngoài cởi áo. Để quấn hoàn chỉnh một vòng, hai tay Diệp Cần buộc phải vói qua hai bên trái phải y từ phía sau, trông nàng như đang ôm đối phương vậy. Thậm chí lúc hai người cách nhau gần nhất, họ có thể cảm nhận hơi thở từ người còn lại.

Thời gian chậm chạp trôi hành hạ người ta, giây phút quẩn xong vòng cuối cùng, Diệp Cần vô thức thở hắt ra.

Nàng định đứng dậy song vừa ngấng đầu đã bắt gặp một ánh mắt khó lường.

Ngâm gương mặt kia ở khoảng cách gần gây chấn động sâu sắc. Chỗ nào đen thì càng đen, chỗ nào trắng thì càng trắng, cặp lông mày dài hơi xếch giống thanh kiếm sắc bén do băng tuyết rèn nên; nó tạo ra nét đẹp làm người nhìn nín thở.

Đây không phải lần đầu nàng ngâm y thế mà Diệp Cẩn vẫn thầm khen "đẹp quá".

Thật là quá đẹp, nếu ở thời gian cùng địa điểm khác, nhất định nàng sẽ ngắm nghía kỹ càng với tâm thế thoải mái. Đáng tiếc...

Diệp Cẩn cụp mắt xuống, nàng dọn sạch đồng băng dơ rồi đi vòng qua y để tới cửa phòng.

Dân chúng triều Đại Ngu chỉ dùng hai bữa một ngày, cô gái vội về trước khi trời tối nên bụng đói meo.

Lúc sắp mở cửa phòng, một câu hỏi với ngữ điệu bình thản chợt vang lên sau lưng nàng.

Người nọ hỏi, "Hôm nay có lấy được giấy thông hành không?"

Tay nàng dừng hẳn lại, Diệp Cấn quay đầu để thấy vẻ mặt người đàn ông khó miêu tả gấp bội dưới ánh nến tù mù, nó chẳng biểu lộ chút cảm xúc dư thừa nào như thế y chỉ vừa nhận xét "thời tiết đẹp đấy".

Căn phòng chìm trong yên tĩnh, thời gian chậm rãi trôi.

Hồi lâu sau, đốt ngón tay trắng bệch vì siết tay nắm cửa của Diệp Cẩn thả lỏng, nàng hơi nâng cầm và mỉm cười, "Đương nhiên."

Hai ngày trước, trên đường trở về từ huyện kế bên, Diệp Cần nhặt được một thanh niên bị thương nặng. Y kế mình gặp phải cướp trên núi, hộ vệ lẫn nô bộc chết sạch, mỗi mình y may mẫn chạy thoát.

Diệp Cần tìm cách âm thầm đưa y về rồi giấu trong phòng mình.

Ở thời đại đáng buồn này, đói chết là chuyện nhỏ còn thất tiết mới là chuyện lớn. Nếu phụ nữ đã kết hôn dám qua mặt chồng với mẹ chồng để đưa trai về nhà, thì sẽ chịu hình phạt nhốt lồng heo thả trôi sông khi bị phát hiện. Tất nhiên Diệp Cẩn có lý do mới liều lĩnh mạo hiểm cỡ đó.

Nàng nhận thù lao là một miếng vàng lá.

Đây là số tiền giúp nàng trốn khỏi nhà và bắt đầu cuộc sống mới.

Nguyên nhân sâu xa mà nói ra sẽ làm người ta mắc ói-

Vào năm thứ ba của cuộc hôn nhân, Lục Văn Giác – trượng phu của nàng - đã ngoại tình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play