Lâm Tiêu Nhiên hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của Dylan, sắc mặt âm trầm nhìn người đang ngủ say, đỡ cậu ngồi dậy trong lòng mình, ôm chặt lấy lưng Ngôn Hoan.
Dylan thấy Lâm Tiêu Nhiên có ý định đưa người đi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, bước lên định kéo Ngôn Hoan lại. Hai vệ sĩ phía sau Lâm Tiêu Nhiên lập tức chắn trước mặt anh.
Dylan không giữ nổi bình tĩnh: “Lâm thiếu dẫn người đi khỏi quán tôi như vậy e là không hợp lý. Jesse là bạn tôi, cậu ấy say rượu, tôi tự nhiên sẽ chăm sóc.”
Lâm Tiêu Nhiên ngửi thấy mùi rượu trên người Ngôn Hoan, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, giọng mỉa mai: “Đến tên còn không biết, gọi gì là bạn?”
Dylan mặt tái đi đúng là anh chưa cho người điều tra Ngôn Hoan, đôi khi biết quá nhiều lại khiến người ta không thể tiến gần hơn.
Lâm Tiêu Nhiên luồn tay qua chân Ngôn Hoan bế bổng cậu lên, lúc này mới liếc nhìn Dylan: “Tôi không thích người khác dòm ngó đồ của mình.” Giọng nói đầy nguy hiểm khiến Dylan bất giác căng thẳng.
Nói xong, Lâm Tiêu Nhiên bế Ngôn Hoan rời khỏi quán bar. Ba chiếc xe đen phóng vút đi, để lại con phố trở lại yên ắng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play