Thôi Ngọc sờ soạng hoa văn trên quần, nước mắt đã sớm làm ướt cằm, chỉ khóc thầm không thành tiếng.
Cô nhớ tới mái tóc đen dày của con gái 1 tuổi, lại nghĩ đến nốt ruồi đỏ nhỏ nhảy múa trên mi tâm khi Tần Khê cười.
Bây giờ nghĩ lại, dáng vẻ Tần Khê rất giống ông ngoại, đặc biệt là đôi mắt sáng long lanh kia.
Không trách cô cảm thấy thân thiết, thì ra họ là mẹ con ruột, là sự gần gũi tự nhiên từ huyết thống.
“Vương... Tần Khê, Tần Hải anh kể cho chúng tôi nghe xem, những năm qua Tần Khê lớn lên như thế nào...”
Nước mắt lau đi lau lại vẫn cứ làm mờ mắt, Vương Quý Đức đành tháo kính, hai tay che mặt.
Tần Hải vỗ vỗ vai anh ta, coi như an ủi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play