Đúng lúc này, từ trong phòng, Lục Phi cũng bước ra.
Lục Phi vừa nãy đang nghỉ ngơi, nhưng tiếng cười đùa rộn ràng từ phòng khách đã lọt vào tai anh. Dù âm thanh không lớn, nhưng trong căn nhà yên tĩnh, anh vẫn nghe rõ những mẩu đối thoại lác đác.
Anh đứng tựa cửa, lặng lẽ quan sát.
Bọn trẻ thích thú vây quanh Vương Tuệ Lan, còn cô ấy thì kiên nhẫn chiều chuộng chúng. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ghi nhớ tất cả trong lòng.
Trước đây, anh chỉ đơn giản cảm thấy thương cảm cho hoàn cảnh của cô. Nhưng kể từ ngày anh bị thương, hình ảnh Vương Tuệ Lan chẳng màng gì mà cởi áo sơ mi giữa đường để băng bó vết thương cho anh, gương mặt lo lắng đến mức suýt bật khóc… khoảnh khắc đó, anh đã bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt khác.
Là cô đã kịp thời đưa anh đến bệnh viện. Là cô đã cứu mạng anh.
Trong suốt thời gian anh nằm viện, cô tận tâm chăm sóc, luôn chu đáo lo lắng từng chút một. Cũng chính từ khi đó, trong lòng anh dần dần nảy sinh thứ cảm xúc không thể gọi tên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT