Lúc Vương Tuệ Lan đến bệnh viện, Lục Phi đã tỉnh. Trong phòng có thêm một bệnh nhân mới—một người đàn ông bị thương khá nặng, mặt sưng vù, cả tay chân đều bó bột, một cánh tay còn đang truyền dịch. Ngồi bên cạnh là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, có lẽ là người thân.
Vừa bước vào, Tuệ Lan liền bắt gặp ánh mắt của người phụ nữ kia. Cô ấy mỉm cười lịch sự, người phụ nữ cũng mỉm cười đáp lại. Sau đó, cô đi đến bên giường Lục Phi, đặt hộp bữa sáng lên tủ đầu giường.
Hôm qua Lục Phi ăn rất ít, nửa đêm đã đói đến mức không ngủ được. Định chợp mắt thêm một chút thì bệnh viện lại tiếp nhận bệnh nhân mới. Người kia đau quá, rên rỉ mãi không thôi, đến khi kiệt sức ngủ thiếp đi thì trời cũng gần sáng.
Thấy Vương Tuệ Lan đến, trong lòng Lục Phi có chút vui vẻ, nhưng ngoài mặt lại giả bộ trách móc: “Sao em đến sớm thế? Mới hơn sáu rưỡi thôi mà.”
Vương Tuệ Lan khẽ cười, lấy đồ ăn ra: “Hôm qua anh ăn ít quá, chắc đói rồi đúng không?” Giọng cô rất nhẹ, sợ ảnh hưởng đến bệnh nhân giường bên, nhưng rơi vào tai Lục Phi lại khiến lòng anh ấm áp lạ thường.
Cô quay sang người phụ nữ bên giường đối diện, lịch sự hỏi: “Cô có muốn dùng một chút không?”
Người phụ nữ mỉm cười, nhẹ lắc đầu:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play