Tần Chiêu Chiêu hơi ngẩn ra. Cả nhà sống chung nhưng phần lớn thời gian cô chỉ vùi đầu vào sách vở, thật sự không để ý nhiều đến Lục Phi. Nghe bà hỏi vậy, cô mới bắt đầu suy nghĩ.
“Con không thấy anh ấy có gì khác thường cả. Anh ấy sao vậy mẹ?”
“Mẹ cũng không biết có phải do mẹ nghĩ nhiều không, nhưng mẹ cứ thấy nó buồn buồn, hình như có tâm sự gì đó.”
Ngẫm lại, dường như đúng là như thế. Từ sau khi ly hôn, Lục Phi đã thoải mái hơn rất nhiều, lúc nào cũng cười nói vui vẻ. Những buổi tối cả nhà thường quây quần trên sofa trò chuyện, không khí rất náo nhiệt. Vậy mà dạo gần đây, anh ta chỉ chơi với bọn trẻ một lát rồi về phòng từ sớm.
“Đợi anh ấy về, mẹ hỏi thử xem. Cứ ngồi đây đoán già đoán non cũng chẳng giải quyết được gì.”
“Mẹ hỏi rồi, nhưng nó bảo không có gì. Nhưng mà nó là con mẹ, mẹ chỉ cần nhìn thôi là biết ngay có chuyện hay không. Chắc chắn có gì đó mà nó không muốn nói.”
Tần Chiêu Chiêu bật cười, bà vẫn cứ xem Lục Phi như trẻ con.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT