Nhưng Tần Chiêu Chiêu chẳng buồn nghe cô ta biện minh. Cô thẳng thừng nói:
“Cô không cần chối, tôi đã biết hết mọi chuyện. Tất cả bằng chứng đều ở trong nhà tôi. Tôi thật sự không ngờ, Lý Kiều Kiều, cô lại căm hận tôi đến mức này. Từ trước đến nay, tôi chưa từng làm gì có lỗi với cô, thậm chí còn chưa từng nói xấu cô một câu. Nhưng cô thì sao? Hết lần này đến lần khác dựng chuyện bôi nhọ tôi, chưa đủ, lại còn nghĩ đến chuyện dùng rắn độc để g.i.ế.c tôi. Cô độc ác đến mức nào, cô có biết không?”
Lý Kiều Kiều run rẩy, mặt không còn chút huyết sắc.
“Tôi... tôi bị dồn ép nên mới nhất thời hồ đồ làm chuyện này. Nhưng ngay lúc cô cứu tôi, tôi đã hối hận rồi! Tôi sợ con rắn sẽ cắn cô nên mới vội vàng đến đây cảnh báo! Xin cô, xin cô hãy tha thứ cho tôi...”
Cô ta không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, quỳ thụp xuống, nước mắt rơi lã chã.
Tần Chiêu Chiêu nhìn cô ta với ánh mắt lạnh như băng, chậm rãi hỏi:
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play