Dương Tiểu Yến ngẩng đầu nhìn Tần Chiêu Chiêu, đôi mắt ánh lên sự do dự.
"Thật sự... tôi có thể làm được sao?"
"Tất nhiên là được!" Tần Chiêu Chiêu khẳng định chắc nịch. "Trong xưởng có rất nhiều chị em quý mến cô, không ai sẽ cười nhạo cô đâu. Chỉ khi cô sống thật tốt, đó mới là sự trừng phạt lớn nhất đối với những kẻ đã từng coi thường và bắt nạt cô."
Dương Tiểu Yến khẽ run lên. Đây là lần đầu tiên trong đời cô nghe thấy những lời như vậy.
Từ nhỏ, mẹ cô luôn dạy rằng: "Nhịn một chút là qua." Khi bố cô tức giận đánh mẹ, mẹ chỉ im lặng chịu đựng. Khi cô bị người khác bắt nạt, mẹ cũng chỉ bảo cô nhẫn nhịn. Cô đã quen với việc nhẫn nhịn cả đời, chưa từng nghĩ rằng mình có thể sống vì chính mình, có thể tìm một con đường khác.
Hôm nay, lời của Tần Chiêu Chiêu như một tia sáng chiếu rọi vào cuộc đời u tối của cô, khiến cô lần đầu tiên nhìn thấy hy vọng.
Cô mím môi, khẽ nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play