Giờ Thìn, bên ngoài trướng mành vang lên một tiếng thúc giục nhỏ bé, yếu ớt.
Bên trong lều, một giọng mũi dày đặc khẽ cất lên, tựa như còn vương chút men say của giấc mộng.
Hải Đường xuân ngủ, đôi mắt phủ sương mù khẽ hé ra một chút, lười biếng buông lỏng vạt áo, mặc cho nó rủ xuống không chút kiêng dè.
Làn da trắng nõn phơi bày dưới ánh sáng nhàn nhạt, như sứ men ngọc, trong trẻo nhưng cũng đầy quyến rũ. Mỹ nhân còn chưa tỉnh táo hẳn, một lọn tóc đen mềm mại dính hờ bên bờ môi đỏ thắm, đôi eo thon mảnh khảnh khẽ động, nhưng dường như chẳng hề nhận ra bản thân đang hớ hênh.
“Phu nhân…”
Tiểu tỳ nữ đứng cạnh giường, khẽ nâng mắt, lại một lần nữa nhẹ giọng gọi.
Lớp áo ngủ mỏng như tơ, không có chút lực cản, lỏng lẻo mà trượt nhẹ sang hai bên…
Mảng da thịt ẩn hiện, cảnh sắc mê người nhưng chẳng thể nhìn rõ ràng.
Nô tỳ cũng không khỏi đỏ mặt, tim đập thình thịch, miệng lưỡi khô khốc, hận không thể tiến lên vén hết tấm vải mỏng manh kia để nhìn cho rõ ràng hơn…
Nhưng mỹ nhân lại chẳng hay biết gì, chỉ khẽ cựa mình, bờ vai trắng muốt hơi nhấc lên, lông mi đen nhánh run run vài cái, rồi lại muốn cuộn tròn ngủ tiếp.
Không thể tiếp tục ngủ nữa…
Nếu trì hoãn chuyện quan trọng, e rằng sau này cũng khó có được những giấc mộng an ổn thế này.
“Phu nhân, hôm nay người còn phải đến Tê Lạc Viện vấn an Thẩm cô nương, nếu không dậy ngay e rằng sẽ trễ mất.”
Tiểu tỳ nữ liên tục nhắc nhở, chỉ sợ chủ nhân đã quên mất chuyện này.
Hãm hại nam chủ đã đành, giờ trời còn chưa sáng hẳn đã phải vội vàng đến hành hạ nữ chủ…
Làm kẻ phản diện trong câu chuyện này, áp lực của Tri Ngu quả thực không hề nhỏ.
May mắn thay, hệ thống sáng nay đã sớm đưa ra nhắc nhở về tình tiết tiếp theo.
Hai tháng sau, nam chủ Thẩm Dục sẽ bị hãm hại, bị ép nhốt chung phòng với biểu muội Thẩm Trăn.
Dưới tác dụng của xuân dược, người đàn ông vốn luôn điềm tĩnh sẽ bị đẩy đến giới hạn.
Sau lưng hắn tựa vào khung cửa sổ, mồ hôi tuôn như mưa, đôi mắt đỏ rực, cả người nóng như than hồng.
Cơn dục vọng cuồn cuộn dâng trào khiến mu bàn tay nổi đầy gân xanh, gần như không thể khống chế.
Mà trong gian phòng nhỏ bé, chỉ có hắn và một thiếu nữ tay trói gà không chặt.
Vì tin tưởng nhân phẩm của nam nhân trước mặt, nàng ta vẫn nhẹ giọng hỏi han, chậm chạp không chịu trốn đi.
Mãi đến khi hắn mất đi lý trí, mạnh mẽ kéo nàng vào trong lồng ngực…
Lúc ấy, Thẩm Trăn mới bàng hoàng nhận ra điều gì đang xảy ra.
Sau này, trong sách có ghi chép lại—
Thẩm Dục không chút do dự cầm vò rượu đập mạnh lên trán mình, máu tươi chảy xuống như suối, chỉ để bảo vệ người con gái hắn đặt ở vị trí quan trọng nhất trong tim.
Dù là vậy, từ thời khắc đó, mối quan hệ giữa hai người bọn họ đã rơi vào một vòng xoáy không thể tách rời.
Tri Ngu đã bước vào câu chuyện này, tất nhiên phải tìm mọi cách để nhổ đi chướng ngại giữa họ.
Hệ thống nhắc nhở: “Thẩm Trăn có một vị hôn phu.”
Vị hôn phu của nàng ta là Phùng Sinh, trưởng tử của Phùng viên ngoại ở thành Tây.
Có lẽ chính vì sự tồn tại của hắn, Thẩm Dục dù có thiên vị Thẩm Trăn thế nào cũng chưa từng để lộ bất kỳ ái muội nào.
Mà bản thân Thẩm Trăn cũng vì bị lương tâm giày vò, cố nén tình cảm trong lòng, để rồi sinh ra tâm bệnh.
Có thể nói, Thẩm Trăn về sau thân thể ngày càng suy yếu, bệnh tình cũng vì thế mà trầm trọng thêm. Hơn phân nửa nguyên nhân, có lẽ đã được gieo mầm ngay từ lúc này.
Mà mục tiêu kế tiếp của Tri Ngu, chính là vị hôn phu của Thẩm Trăn.
***
Trời gần trưa, ánh nắng càng thêm rực rỡ.
Tin tức "phu nhân muốn đến thăm Thẩm Trăn bị bệnh" vừa truyền ra, đám nô tỳ đều ngầm hiểu lẫn nhau—phu nhân chắc hẳn lại bị lang quân làm cho không vừa ý, bèn tìm đến biểu cô nương để xả giận.
Lời đồn lan tới Tê Lạc Viện, vài tiểu tỳ sắc mặt hơi đổi, nhưng trong phòng, chủ nhân vẫn lặng im, bọn họ cũng không dám lộ vẻ lo sợ quá mức.
Đến khi vị đanh đá chính chủ thực sự xuất hiện, đám người lại có chút kinh ngạc—hôm nay nàng đến mà không gây ra động tĩnh gì lớn như trước kia.
Trong phòng sạch sẽ, mộc mạc, thoang thoảng mùi thuốc bắc.
Thẩm Trăn là một nữ tử có khí chất ôn hòa, từ xa nhìn vào trông nhợt nhạt như đoá hoa bạch phù dung, nhưng khi nhìn kỹ lại, ngũ quan nàng ta thực sự thanh tú hơn người.
Chỉ là, do thân thể bệnh tật lâu ngày, khí huyết suy nhược, cộng thêm xuất thân thấp kém từng là nha hoàn, khó tránh khỏi vẻ ngoài có chút tiều tụy.
So với nàng ta, Tri Ngu lại khác một trời một vực.
Nàng ăn vận tinh tế, ánh nắng đọng lại trên làn da trắng nõn, tựa như phủ lên một lớp ánh sáng mềm mại.
Hôm nay, nàng mặc váy thêu hoa lam nhạt, vẫn duy trì vẻ ngoài vô hại như thường lệ.
Nhưng ai ai cũng biết, mỗi lần Tri Ngu xuất hiện, nàng ta luôn bày đủ trò tra tấn Thẩm Trăn, muốn ép đối phương rời khỏi Thẩm Dục.
Nữ tử yếu ớt trên giường thấy Tri Ngu đến liền muốn chống tay ngồi dậy hành lễ, nhưng vừa xốc chăn lên, động tác đã bị nô tỳ bên cạnh—A Nhiễm—giữ lại.
“Cô nương còn đang bệnh.”
A Nhiễm vừa giúp nàng ta chỉnh lại góc chăn, vừa cố tình nhấn mạnh từng chữ:
“Cô nương bây giờ là người được lang quân yêu thương nhất. Nếu ai dám động đến một sợi tóc của cô nương, lang quân chắc chắn sẽ không bỏ qua.”
Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng—Thẩm Trăn không còn là nha hoàn như trước nữa.
Tri Ngu ban đầu đến đây là để gặp nhân vật nữ chính trong sách.
Nhưng khi thực sự nhìn thấy Thẩm Trăn bằng xương bằng thịt, tâm tình nàng lại có chút vi diệu.
Âm thầm đánh giá một lượt dung mạo và dáng người đối phương, thấy chủ tớ bọn họ phòng bị như thế, nàng không hề tức giận mà chỉ cười dịu dàng, ôn tồn nói:
“Không cần đa lễ. Ngươi còn chưa khoẻ hẳn, cứ an tâm nghỉ ngơi đi.”
Có lẽ vì không đoán được mục đích của Tri Ngu hôm nay, trong đôi mắt yếu ớt của Thẩm Trăn vẫn tràn đầy cảnh giác.
Sau khi cho người mang ghế thêu đến đặt trước giường mời Tri Ngu ngồi xuống, nàng mới tiếp tục công việc thêu thùa trong tay.
Thẩm Trăn có tay nghề thêu thùa rất tốt. Trong tay nàng ta, một chiếc túi gấm thêu hình thụy thú sống động như thật.
Tri Ngu nhìn thấy một tác phẩm tinh xảo như vậy, tự nhiên cũng không thể không khen một câu: “Thêu thật đẹp.”
A Nhiễm đứng bên cạnh nghe vậy, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý: “Phu nhân quả nhiên là người tinh mắt.”
“Nói đến túi tiền này, lang quân đối với cô nương nhà chúng ta thực sự rất tốt. Ngay cả nguyên liệu để thêu một chiếc túi nhỏ cũng là thượng đẳng nhiễm tuyết lụa.”
“Vải này, nếu dùng để may một bộ y phục cho cô nương, phần còn lại dù chỉ là vụn vặt cũng đủ quý giá. Nếu quăng ra ngoài, e là có thể nuôi sống một tên ăn mày suốt một năm trời…”
Lời nói chưa dứt, nhưng ý nghĩa ẩn trong đó ai nghe cũng hiểu.
Chẳng bao lâu nữa, trên người Thẩm Trăn sẽ mặc y phục được may từ cùng một loại vải với túi gấm mà Thẩm Dục đeo bên hông. Một khi điều đó xảy ra, hình ảnh hai người bọn họ đồng bộ màu sắc, hoa văn… sẽ còn ám muội đến mức nào đây?
A Nhiễm này, quả thực tính tình như ớt cay, giọng điệu cũng không kém phần chua ngoa.
Nếu nói những lần Tri Ngu khi dễ Thẩm Trăn mà bị phản đòn, hơn phân nửa đều có công lao của nha hoàn này.
Không chỉ vậy, Thẩm Dục còn từng đặc biệt ban cho A Nhiễm một số quyền hạn trong Tê Lạc Viện, để nàng ta có thể quang minh chính đại bảo vệ Thẩm Trăn. Chuyện này trong phủ trên dưới đều biết rõ.
Tri Ngu nhìn thoáng qua A Nhiễm, nhàn nhạt cười:
“Xem ra ngươi rất rõ chuyện trong phủ?”
“Đó là tất nhiên.”
A Nhiễm nghe vậy liền cho rằng phu nhân có ý khiêu khích, bèn hếch cằm, lạnh nhạt đáp:
“Lang quân đối với cô nương nhà chúng ta có bao nhiêu quan tâm, mỗi một lời dặn dò, nô tỳ đều nhớ kỹ từng chút một.”
“Nói đến đây, vẫn là cô nương chúng ta nhớ kỹ nhiều hơn mới đúng. Lang quân thích ăn gì, ghét ăn gì, thường mặc gì, không thích mặc gì, thói quen uống trà, sở thích thường ngày… Trong phủ, sợ là không ai hiểu rõ lang quân bằng cô nương nhà chúng ta.”
Tri Ngu nghe xong, như có điều suy nghĩ mà gật đầu. Nhưng thực ra, tâm trí nàng lại không đặt ở chuyện này.
Muốn giải quyết vị hôn phu của Thẩm Trăn, tự nhiên phải ra tay từ chính Thẩm Trăn.
Vấn đề là, làm thế nào để dẫn dắt câu chuyện sang hướng Phùng Sinh?
Nàng vốn đang cân nhắc điều này, lại bị nha hoàn lắm miệng kia liên tục chen ngang, nửa điểm cũng không hợp ý.
Tri Ngu đọc sách đã không ưa nổi A Nhiễm, giờ gặp ngoài đời lại càng chướng mắt hơn.
Rốt cuộc, nếu không phải do nha hoàn lắm điều này, trong nguyên tác, Thẩm Trăn cũng chẳng phải chịu nhiều đau khổ đến thế.
Nhưng Thẩm Trăn lại quá mức thiện lương, chưa bao giờ trách móc hay nặng lời với hạ nhân. Những ấm ức nàng ta chịu, cuối cùng cũng chỉ một mình nuốt vào.
Có những lúc đau lòng đến mức Tri Ngu đọc sách mà suýt chút nữa rơi nước mắt.
Bất quá, hiện tại nàng không có tâm trạng so đo với A Nhiễm.
Mượn cớ từ lời nói của đối phương, nàng thuận thế quay sang Thẩm Trăn, nhẹ nhàng nói:
“Thẩm cô nương quả thực rất chu đáo… Vừa hay hôm nay ta cũng có mấy điều muốn thỉnh giáo.”
A Nhiễm nghe vậy liền âm thầm trợn trắng mắt.
Nàng ta cho rằng Tri Ngu lại đang đổi cách, tìm cớ để hỏi thăm về sở thích của Thẩm Dục.
Ai ngờ ngay sau đó, câu hỏi từ miệng Tri Ngu lại khiến nàng ta kinh ngạc:
“Về phương diện ăn mặc, chi tiêu… Thẩm cô nương có biết vị hôn phu của mình, Phùng công tử, thích những gì không?”
Ngay khoảnh khắc câu hỏi vang lên, đầu ngón tay Thẩm Trăn khẽ run lên, mũi kim đâm vào da thịt.
Một cơn đau nhói từ đầu ngón tay truyền đến.
Gương mặt nàng ta ngay lập tức tái nhợt, động tác rất nhanh che giấu vết máu đang rỉ ra, khẽ siết chặt đầu ngón tay.
"Không thể nào..."
"Nhớ rõ sở thích của phu quân người khác đến vậy, mà ngay cả thói quen của vị hôn phu mình cũng không biết sao?"
Nhứ Nhứ đi theo sau nghe vậy bèn cười nhạt, nhân cơ hội ghé sát tai A Nhiễm buông lời châm chọc.
Sắc mặt A Nhiễm tức khắc trầm xuống, muốn phản bác nhưng lại không thể thốt ra lời nào.
Tri Ngu không chú ý đến động tác nhỏ của nha hoàn phía sau, chỉ thấy Thẩm Trăn không lập tức trả lời, tưởng rằng nàng nhất thời không nghĩ ra quá nhiều điều.
"Hay là Phùng công tử có sở thích đặc biệt gì? Chỉ cần nói một điểm cũng được..."
Không biết một chút gì thì cũng khó mà giấu giếm cho trót.
So với sự am hiểu tường tận của nàng về Thẩm Dục ban nãy, việc không thể nói nổi một điều về vị hôn phu lại càng khiến người khác phải suy ngẫm.
Thẩm Trăn siết chặt kim chỉ, sắc mặt chợt tái nhợt như tờ giấy, thân hình vừa khỏi bệnh lại thêm phần lung lay sắp đổ.
A Nhiễm lập tức nhận ra sự hồ đồ của bản thân khi nãy đã vô tình gây thêm phiền toái cho cô nương nhà mình. Không chút do dự, nàng quỳ rạp xuống trước mặt Tri Ngu, sắc mặt cũng theo đó mà trắng bệch.
"Nô tỳ đáng chết, nô tỳ biết sai rồi... Xin phu nhân trách phạt!"
Thích một người nhưng không thể ở bên nhau vốn đã là nỗi bi thương lớn nhất trên đời.
Giờ đây, còn bị chính thê tử của người ấy không chút kiêng dè mà lật lại vết thương lòng, giẫm đạp lên điểm đau đớn nhất, thật sự không khác nào xát muối vào vết thương. Mà hết thảy đều do nàng lỡ lời mà ra.
A Nhiễm xưa nay vẫn luôn sắc bén, thế nhưng lúc này trong giọng nói đã mang theo tiếng nức nở, cầu xin:
"Xin phu nhân đừng hỏi cô nương nữa..."
Tri Ngu dần dần hoàn hồn, lúc này mới chợt nhận ra—trong vô thức, nàng đã nhập tâm đến mức hoàn thành phân cảnh ngược đãi nữ chủ, thậm chí còn làm tốt hơn cả nguyên tác.
……..
Phu nhân chỉ vừa đến Tê Lạc Viện không bao lâu liền rời đi.
Chẳng mấy chốc, tin tức về việc hôm nay phu nhân lại đến Tê Lạc Viện gây khó dễ đã lan khắp trong phủ.
Nghe nói lần này so với trước còn nặng nề hơn, đến nỗi ngay cả A Nhiễm—người xưa nay luôn che chở cho Thẩm cô nương như một cây ớt nhỏ—cũng phải dập đầu đến mức trán sưng đỏ.
Chủ tớ hai người mắt đỏ hoe, trông không khác gì vừa bị bắt nạt thê thảm.
Tin tức truyền đến tai Nhứ Nhứ, đổi lại chỉ là một tràng mắng nhiếc đầy khinh miệt.
Tri Ngu ngồi trước gương trang điểm, nghe nàng ta oán giận, trong lòng lại không dậy lên quá nhiều cảm xúc.
“Phu nhân đang nghĩ độc kế gì vậy? Hay muốn lần sau ra tay một lần là trúng đích?”
Tri Ngu thoáng cạn lời trước sự nôn nóng muốn làm chuyện xấu của Nhứ Nhứ, ngay sau đó lại như có suy tư mà nói:
“Vài ngày nữa, Nhị hoàng tử sẽ mở tiệc trong phủ...”
Không chỉ có Thẩm Trăn tham dự, mà vị hôn phu của nàng—Phùng Sinh—cũng sẽ nhận lời mời mà đến.
Mắt Nhứ Nhứ chợt sáng lên.
“Đến lúc đó, chúng ta có thể bày kế khiến Thẩm Trăn bị bắt gặp đang câu dẫn trưởng tử nhà họ Phùng, để lang quân tự tay đánh vỡ chuyện tốt này ngay tại chỗ...”
Tri Ngu: “...”
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại...
Chủ ý hiểm độc này lại khiến nàng mơ hồ nghĩ ra được vài manh mối vi diệu.
Dù sao thì việc chỉ hỏi thăm cũng tiến triển quá chậm.
Mà trước mắt, nếu muốn lập công lớn, cũng không thể kéo dài tiến độ...
Mỹ nhân trước gương khẽ cầm chiếc lược ngà voi trên bàn, chậm rãi chải vuốt mái tóc đen mềm, trong lòng cũng dần dần suy tính mọi bế tắc.
Ba ngày sau, trong yến tiệc ở phủ Nhị hoàng tử, nàng nhất định phải tìm cách tiếp cận Phùng Sinh trước.