Gió đêm luồn qua khe cửa sổ, quét qua hai người họ. Kỳ Bất Nghiên giữ chặt cổ tay Hạ Tuế An, chiếc vòng bạc đeo nơi cổ tay hắn khẽ rung động, tạo nên những tiếng leng keng mơ hồ, nhẹ nhàng cọ vào mu bàn tay nàng.
Hắn vẫn nhắm mắt, khuôn mặt lộ ra một nét dịu dàng không mấy tương xứng với con người hắn, nhưng lại không khiến người khác cảm thấy xa lạ. Ngược lại, sự yên tĩnh này làm người ta muốn tin rằng đây mới là dáng vẻ chân thật nhất của hắn: hiền lành, nhu hòa.
Nhưng Hạ Tuế An hiểu rất rõ, tất cả chỉ là một lớp vỏ ngoài giả dối.
Kỳ Bất Nghiên không lương thiện, cũng chẳng hề nhu hòa.
Hắn giỏi luyện cổ, có thù tất báo, gần như không có những cảm xúc mà người bình thường nên có. Hắn thiếu hụt khả năng đồng cảm, chẳng màng đến lễ nghĩa hay đạo lý thế gian, tự do đến mức gần như đứng ngoài ranh giới của nhân tính.
Thế nhưng, nàng lại cảm thấy mình rất quen thuộc với hắn.
Không phải kiểu quen thuộc vì ở chung nhiều năm, mà là một sự gần gũi khó giải thích, tựa như ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã có cảm giác này rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play