"Rầm" một tiếng.
Nguỵ Tịnh té ngã trên mặt đất, trong lòng, trên đùi cô ấy là Dương Phi Hồng với khuôn mặt tím tái.
Cô ấy khẽ thút thít, sau đó tiếng khóc càng lúc càng lớn, cô ấy rất cố gắng muốn lau đi nước mắt đang không ngừng chảy xuống, nhưng nước mắt lại càng lau càng nhiều, đến cuối cùng, cô ấy gần như hờn dỗi đẩy thi thể trong lòng ra bên cạnh, sau đó dùng hai cánh tay ôm lấy đầu gối của mình, vùi đầu vào khóc lớn.
Cô ấy co ro, đây là tư thế giống với trẻ nhỏ lúc còn trong bụng mẹ, cô ấy khóc như một đứa trẻ, có lẽ bởi vì cô ấy hi vọng mình bây giờ vẫn còn là một đứa trẻ, cô ấy còn có thể không cần chịu trách nhiệm, khóc xong khi ngẩng đầu lên thì sẽ có người lớn nói cho cô ấy cách để giải quyết chuyện không thể làm được trước mặt, ba mẹ còn chưa chết sẽ vỗ đầu cô ấy, vừa mắng cô ấy vừa ôm cô ấy vào trong ngực.
Tuy nhiên, cô ấy không còn là một đứa trẻ nữa, huống chi khi cô ấy còn là một đứa trẻ, đã rất khó để trốn tránh trách nhiệm của mình, càng huống chi bây giờ, cô ấy lại còn là tội phạm giết người.
Cô ấy vừa khóc vừa biết rất rõ mình đang lãng phí thời gian quý giá.
Thế là cô ấy đành phải ngẩng đầu, nhìn về phía thi thể ở bên cạnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT