Sau khi Tần Vưu giống như vừa bị một cơn gió thổi bay đi, Phương Hoài cắn răng, nhắm mắt lại, mở hộp thư điện tử mà Tần Vưu tiện tay tắt đi, rồi cẩn thận hé mắt ra một khe nhỏ.
Màn hình điện tử mờ nhòe trong tầm nhìn nửa mở nửa khép của ông, buộc ông phải mở mắt to hơn chút nữa mới nhìn rõ được email mà Tần Vưu đã gửi đi.
May quá... may quá... ít nhất cách dùng từ cũng rất lịch sự, dù yêu cầu này thực sự quá đột ngột!! Nhưng ít nhất nhìn qua vẫn khá lễ độ, ngay cả khi giáo sư Cố có thực sự đọc được bức thư với yêu cầu cực kỳ đường đột này!! Chắc cũng sẽ không có ấn tượng quá tệ về ông đâu nhỉ…
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trong vài giờ tiếp theo, Phương Hoài vẫn thấp thỏm không yên, đi qua đi lại quanh chiếc máy tính, thỉnh thoảng lại bất ngờ ngồi phịch xuống kiểm tra hộp thư đến, không thấy gì thì lại đứng dậy đi vòng vòng… chẳng thể tập trung làm việc gì khác.
Ông liên tục tự an ủi bản thân, Tần Vưu nói không sai, hộp thư của giáo sư Cố chắc chắn mỗi ngày đều ngập tràn thư xin hợp tác, ông ấy thấy nhiều rồi, hẳn sẽ không để ý lắm đâu… nhưng ông vẫn cứ bồn chồn lo lắng.
"A a a a!"
Ông ôm đầu hét lên một tiếng đầy đau khổ, đột nhiên ông cảm thấy rất ghen tị với Tần Vưu, không phải ghen tị với thành công rực rỡ của cô, không phải ghen tị với cuộc đời viên mãn của cô, cũng không phải vì cô từng đoạt giải Oscar hay nổi tiếng lẫy lừng, mà là ghen tị với sự thản nhiên của cô, sao cô có thể gửi email cho giáo sư Cố xong rồi cứ bình thản như không có chuyện gì xảy ra chứ… Trời ơi, giá mà ông có được bản lĩnh tâm lý vững vàng như thế thì tốt biết mấy…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT