Ninh Lan đi ra ngoài đổ thức ăn vào trong cái máng đựng thức ăn cho heo, một bên chân cô ấy run rẩy khiến cả người bị nghiêng về một bên, nước mắt trượt xuống chảy vào trong miệng đang mím chặt, hơi mằn mặn. Cô ấy không giơ tay lau đi, cho heo ăn xong thì ngồi ngay xuống bên ngoài chuồng heo, mặc cho nước mắt không ngừng chảy xuống.
Mùa đông ban ngày ngắn, lúc này sắc trời đã tối đen, Ninh Lan không để mình phát ra bất kỳ tiếng động nào, chỉ ngồi đó rơi nước mắt. Đôi mắt cô ấy giống như đang nhìn về phương xa, nhưng thực ra là bị nước mắt che kín tầm mắt, không nhìn thấy cái gì.
Khóc một lúc lâu, Ninh Lan mới giơ tay lau nước mắt, xách thùng thức ăn cho heo quay về trong nhà.
Hồ Tú Liên đã làm xong cơm tối, bà đem thức ăn bưng lên bàn. Một nhà năm miệng ăn ngồi xuống, nhưng bởi vì chuyện Ninh Lan ăn trộm trứng gà, nhất thời bầu không khí trong nhà không được tốt lắm, ban đầu không có ai chủ động nói chuyện.
Cách một lúc sau, vẫn là Ninh Kim Sinh mở miệng trước, ông nhìn về phía Ninh Ba, Ninh Dương nói: “Đúng rồi, chuyện trứng gà không cho phép hai đứa đi ra ngoài nói cho người ta biết, biết chưa?”
Ninh Ba Ninh Dương lập tức hỏi lại: “Tại sao ạ?”
Ninh Kim Sinh hắng giọng: “Để cho hai đứa đừng nói ra, nếu nói ra chúng ta sẽ bị người ta mắng, có hiểu không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT