Ninh Hương không buông tay, vẫn đỡ lấy bà để bà nghỉ ngơi một lát mới hỏi: “Bà có sao không?”
Vương Lệ Trân vẫn đang thở hồng hộc, cũng không mở miệng nói chuyện, nhìn trạng thái có vẻ không được tốt lắm.
Nhìn trời đã tối rồi, để một mình bà ở đây Ninh Hương cũng không an tâm, cô nhìn xung quanh xem gần đó còn có ai khác không, rồi hít một hơi đỡ bà đứng dậy, lẩm bẩm: “Thôi vậy, cháu vẫn nên đưa bà về nhà thôi.”
Nhà bà ở đâu Ninh Hương cũng biết rõ, không cần bà phải tốn sức bảo. Nhưng sức lực của Ninh Hương không hề lớn, không thể cõng nổi bà ấy, chỉ có thể khoác tay bà qua vai cô, dùng cơ thể đỡ lấy bà, để bà mượn sức dần dần bước về nhà.
Khi tốn sức đỡ bà vào đến nhà, trời cũng bắt đầu tối đen lại.
Ninh Hương biết nhà bà ở đâu, trước kia cũng đi qua nhà bà nhưng chưa từng vào bước vào bên trong. Nhà của bà cũng là một nhà có hoàn cảnh nghèo khó trong đại đội Điềm Thủy, chỉ có hai gian tường đất mái cỏ.
Bước vào căn nhà hai gian này, quét mắt qua một lượt, cũng chỉ nhìn thấy một chiếc giường, một cái bàn nhỏ, một vò nước và một bếp lò bằng đất nung. Đồ đạc cũng không có mấy cái, cả căn nhà chỉ có bốn bức tường, nhưng được cái trong nhà sạch sẽ ngăn nắp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play