Ninh Lan nhìn chúng nó mặt mũi lấm lem, lại nhìn thấy vết thương trên mặt, chau mày hỏi một câu: “Đi đâu về đấy?”
Ninh Ba mở miệng đáp: “Còn đi đâu nữa, đi đánh nhau.”
Hồ Tú Liên chau mày, “Muốn chết phải không, đang yên đang lành đánh nhau với ai? Mặt mũi sưng hết lên rồi!”
Ninh Dương thở một hơi, đáp: “Người trong trường, trên đường đi về cười nhạo mắng chửi bọn con. Đều do chị cả đấy, chị cứ nằng nặc ly hôn, bây giờ bên ngoài toàn nói nhà chúng ta, toàn coi nhà chúng ta là trò cười!”
Hồ Tú Liên hít sâu một hơi, quay đầu làm việc nhà. Bà sao lại không biết khắp nơi đều đang nói nhà bà chứ, từ khi chuyện Ninh Hương muốn ly hôn truyền khắp thôn xóm, bà đã ít khi ra khỏi nhà, bởi vì không có mặt mũi nhìn người ta.
Đứa con gái ngoan mà bà nuôi lớn, coi hôn nhân là trò đùa trẻ con, kết hôn rồi mà còn nhảy dựng lên đòi ly hôn. Đàn bà ly hôn rồi thì là hàng đã qua sử dụng không đáng một xu, trong mắt người khác là trò cười, bị người ta mắng là đáng đời!
Đáng hận là làm liên lụy đến cả phận làm cha làm mẹ như bà, liên lụy đến Ninh Ba Ninh Dương bị chỉ chỉ trỏ trỏ, còn bị người ta đánh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play