Nếu đặt ở xã hội cũ thì người phụ nữ như cô mua về nhà làm nha hoàn là phù hợp nhất, dựa vào điều kiện của cô mà làm vợ cả, Giang Kiến Hải vẫn là cảm thấy cô từ trong ra ngoài đều không xứng.
Đời trước anh ta cùng cô sống chung một đời vẫn luôn cảm thấy cô là cái Bug lớn nhất của cuộc đời anh ta. Với thân phận, địa vị, điều kiện này của anh ta sống cả đời cùng một thôn cô mù chữ không lên nổi mặt bàn quả thật là thiệt thòi.
Vốn anh ta đã không xem trọng cô, lại còn sống cùng nhau một đời, giữa hai người ngoài những việc lông gà vỏ tỏi với mấy chuyện nhà cửa thì không còn chuyện gì khác. Giờ đây lại nhìn thấy gương mặt viết đầy củi gạo dầu muối của cô, anh ta vẫn cảm thấy chán ngấy không chịu nổi.
Bọn họ trước giờ không phải là người cùng một tầng lớp, có thể nói là một người trên trời một người dưới đất, anh ta tung bay trên mây, cô sa trong vũng bùn. Vậy nên thứ anh ta chán ngấy không chỉ có gương mặt của cô mà còn có cả giọng điệu nói chuyện của cô, bộ dáng cô xoay quanh bếp, thậm chí tất cả của cô.
Trong lòng anh ta nghĩ những điều này nhìn già trẻ bốn người trong nhà, thầm nuốt cục tức xuống, cuối cùng không nói chuyện.
* * *
Vì buổi chiều đại đội cho xã viên nghỉ, phòng nhân giống sẽ không có người đến cho nên Ninh Hương ăn cơm trưa xong bèn ở lại phòng nhân giống không ra ngoài. Cô ngồi trong nhà xem sách hơn nửa ngày, khi đến chiều tối thì Lâm Kiến Đông đến cho gia súc ăn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT