Đúng lúc mấy ngày kế tiếp không có việc gì quan trọng, Ninh Hương cất phong thư đi, ngồi xuống ăn cơm tối cùng Vương Lệ Trân và Lâm Kiến Đông trước. Ăn cơm tối xong quay về phòng thu dọn một chút, tìm một cái túi đựng hành lý nhỏ, cho vài món đồ tắm rửa, quần áo vào.
Đang thu dọn quần áo thì Vương Lệ Trân gõ cửa đi vào, ngồi xuống chiếc giường bên cạnh cô nói: “Quyết định đi gặp cô ta rồi sao?”
Ninh Hương cầm quần áo gấp lại cho vào túi hành lý, tay hơi chỉnh lại một chút nói: “Đi gặp cô ta một lần, khiến cô ta hoàn toàn hết hy vọng, nếu không cô ta vẫn sẽ gửi thư đến đây. Thật ra cháu rất muốn đến xem, xem cô ta còn muốn cháu nói cái gì nữa.”
Vương Lệ Trân nhìn Ninh Hương nghĩ nghĩ: “Còn có thể nói cái gì được chứ? Sợ là còn muốn trách móc cháu nữa đấy.”
Ninh Hương nhìn về phía Vương Lệ Trân: “Bà cũng có cảm giác như vậy sao?”
Vương Lệ Trân hít vào một hơi khẽ chép miệng vài cái, chậm rãi nói: “Nha đầu Ninh Lan kia biết nói thế nào đây, vẫn luôn mang thù không nhớ ơn. Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đối với A Hương cháu quả thật mắc nợ rất nhiều, nhưng đối với Ninh Lan quả thật lại không có mắc nợ nhiều, chẳng qua là sau khi cô ta tốt nghiệp đã để cho cô ta đi làm hai năm để kiếm sống, bây giờ cô ta đã là người lớn, còn muốn ăn bám ở nhà, cái này mà được sao? Còn vì chuyện này mà cãi nhau, mối quan hệ không còn như trước nữa. Hủy hoại sự cố gắng của gia đình, cũng chính là hủy hoại đi bản thân cô ta.”
Chuyện này nói thế nào cũng không khó bằng chuyện khi đó Ninh Hương ầm ĩ đòi ly hôn, có thể có rất nhiều cách. Chỉ là cô ta chạy tới nhà họ Triệu nói không muốn, nhà họ Triệu có thể ngang ngược dùng tiền mua cô được sao? Bây giờ cũng không phải là xã hội cũ nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play