Lâm Kiến Đông nghe ra được, Ninh Hương đã bỏ ra hơn nửa năm nay để hiểu rõ phương pháp thêu của màu sắc, hình dáng, và thậm chí là thêu ba chiều. Loại thêu thùa này đòi hỏi trình độ tay nghề phải cao hơn trình độ thêu hai mặt thông thường rất nhiều, nhưng nếu như hiểu rõ được phương pháp thêu này, thì làm ra sản phẩm chỉ là vấn đề về thời gian và công sức.
Vương Lệ Trân ngồi ở bên cạnh vẫn không lên tiếng mà chỉ nghe hai người bọn họ tán gẫu. Bà ấy lớn tuổi, có rất nhiều chuyện đầu óc không theo kịp, cũng sẽ không mù quáng nhúng tay vào. Chờ hai người bọn họ nói chuyện xong, bà ấy mới hỏi Lâm Kiến Đông: “Cháu ăn cơm chưa?”
Ninh Hương và Vương Lệ Trân đã ăn tối xong, Lâm Kiến Đông xem thời gian cũng đoán ra được bọn họ đã ăn rồi, vì thế anh nhìn về phía Vương Lệ Trân trả lời bà ấy: “Bà không cần phải để ý tới cháu, tý nữa cháu tùy tiện làm cái gì đó ăn sau.”
Vương Lệ Trân chống vào tay vịn ghế sô pha, bà ấy vừa đứng dậy đã muốn đi về phía nhà bếp, trong miệng còn nói: “Cháu mệt thành như vậy rồi, cứ ngồi đó là được.”
Lâm Kiến Đông ngồi trên ghế sô pha vừa muốn đứng dậy kéo Vương Lệ Trân lại, nhưng Ninh Hương đã đưa tay giữ bà ấy lại trước. Cô kéo bà ấy ngồi xuống chiếc ghế sô pha, nói: “Bà cũng nghỉ ngơi đi, để cháu đi nấu cho anh ấy bát mì.”
Nói xong cô lại quay đầu nhìn Lâm Kiến Đông: “Anh mang đồ thêu của em lên trên lầu đi.”
Lâm Kiến Đông nhìn cô cười một tiếng, đứng dậy cẩn thận cầm lấy hai bức tranh thêu hai mặt, mang lên trên lầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play