Nếu đã không nói nữa, Lâm Kiến Đông cũng không ngồi lại để làm bọn họ mất hứng, anh đứng dậy đi về mình phòng.
Lâm Kiến Bình và Dương Tuệ ngồi trên bàn từ đầu đến cuối không hề lên tiếng nói chuyện, chờ Lâm Kiến Đông đi, Dương Tuệ gắp một miếng thịt đặt vào bát Trần Xuân Hoa, nhỏ giọng nói: “Mẹ, anh ba là người có chủ kiến, mẹ bớt giận đi.”
Trần Xuân Hoa đem miếng thịt cô ấy gắp cho bỏ vào miệng, nhai lấy một ngụm cơm lớn, ậm ờ nói: “Không phải sao, từ nhỏ đến lớn, cả nhà chỉ có nó có chủ kiến nhất! Cha nó và ba anh em cộng lại cũng không có chủ kiến như nó!”
Thấy cơn giận này của cha Lâm và Trần Xuân Hoa nhất thời sẽ không nguôi ngay được, Dương Tuệ cũng không nói tiếp.
Sau khi Lâm Kiến Đông trở về phòng cũng không hề có trở ra, đến buổi tối lúc sắp đi ngủ, anh ra rửa mặt một chút. Sau đó anh cũng không trực tiếp trở lại phòng mà là gõ cửa vào phòng của cha Lâm và Trần Xuân Hoa. 
Cha Lâm và Trần Xuân Hoa đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, thấy anh tới liền ngồi dậy, mặt hai người đều sầm lại, Trần Xuân Hoa thấy anh cứ kéo dài, cuối cùng hỏi một câu: “Chuyện gì vậy?”
Lâm Kiến Đông ngồi xuống giường bọn họ, lên tiếng nói: “Cha, mẹ, xin lỗi, hai người đừng giận nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play