Khi Vương Lệ Trân ngồi trên thuyền vẫn còn rất căng thẳng, cứ liên tục đưa tay nắm chặt tay của Ninh Hương, dù sao cả đời này của bà cũng chưa từng đến Tô Thành, xa nhất cũng chỉ đến huyện thành của huyện Vu, bà ấy thật sự có chút lo lắng mình không thể thích ứng nổi cuộc sống trong thành phố.
Bà ấy đồng ý Ninh Hương đi vào trong thành phố không phải vì muốn vào thành phố để Ninh Hương nuôi bà ấy sống qua ngày, mà bà ấy càng muốn ở bên cạnh Ninh Hương, thừa lúc bây giờ cơ thể vẫn còn khỏe mạnh, có thể chăm sóc cho cô nhiều hơn, để cô cảm giác có gia đình.
Bà ấy luôn nhớ đến cái buổi tối đêm giao thừa năm ngoái, cái lần bà ấy và Lâm Kiến Đông ở nhà thuyền đón giao thừa với Ninh Hương, Ninh Hương đứng trên sàn gỗ nước mắt tuôn như mưa rơi, quay lưng khóc thời gian rất dài, không tài nào nín được.
Mặc dù con nha đầu này không nói, cũng có thể chịu được cô đơn lạnh lẽo nhưng thật ra trong đáy lòng của cô vẫn khao khát có sự ấm áp.
Tất nhiên rồi, Ninh Hương bảo bà ấy qua đây không phải vì muốn để bà ấy giúp cô giải tỏa sự cô đơn lạnh lẽo, mà là xuất phát từ đáy lòng muốn đưa bà ấy vào thành phố sống những ngày tháng tốt đẹp. Bởi vì cô luôn ghi nhớ ân tình của bà ấy, còn thực hiện lời hứa giúp bà ấy dưỡng già.
Cả hai người họ đều thuộc dạng muốn đối phương tốt, đều không phải vì muốn đạt được thứ gì đó.
Ninh Hương thấy Vương Lệ Trân căng thẳng liền đưa tay nắm lấy lòng bàn tay của bà ấy và cười nói: “Cũng không có gì khác biệt quá lớn so với dưới quê đâu, cũng là con sông này con sông kia thôi, bên sông cũng là những căn nhà ngói và có người ở. Trên đường cũng không có xe hơi xe máy gì cả, xe đạp cũng chỉ hai năm nay mới nhìn thấy nhiều hơn thôi, trên đường có khi còn có rất nhiều gà vịt ngỗng chạy ngang đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT