Nhưng sau khi nói hết những chuyện vui vẻ, Vương Lệ Trân cũng nói đến chuyện của nhà họ Ninh cho Ninh Hương nghe: “Năm nay, Ninh Dương thi vào trung học đấy, cháu có biết không? Không thi đỗ, bị Ninh Kim Sinh đánh cho một trận.”
Bây giờ, Ninh Hương đã hoàn toàn không chú ý đến chuyện nhà họ Ninh, nghe thấy vậy, cô cũng không lên tiếng nói tiếp câu nào. Vương Lệ Trân nhìn cô, lại tiếp tục nói một câu: “Nghe nói cậu ta bị bắt lưu ban, học lại một năm, sang năm lại thi tiếp, nhưng cậu ta chết sống nói không học.”
Nghe thế, Ninh Hương khép mi, lên tiếng đáp một câu: “Bản thân cậu ta không muốn học, người khác có nói gì cũng vô ích thôi.”
Bản thân không muốn ra sức, không muốn sống tốt hơn người khác, người khác lấy roi đánh ở phía sau cả ngày cũng vô ích mà thôi.
Hiện giờ, nhà họ đã đến nông nỗi này, cuộc sống không bằng heo chó, thế mà một nhà bốn người vẫn chẳng có lấy một ai có thể phấn đấu, có tương lai. Tiền tiết kiệm trong nhà đều đập vào người Ninh Dương, kết quả Ninh Dương cũng chỉ đến thế mà thôi.
Không có hoàn cảnh học tập tốt xuôi gió xuôi nước như lúc trước, ngay cả đi học cũng học chẳng xong.
Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên không đối xử với cô và Ninh Lan như một con người, chỉ coi Ninh Ba, Ninh Dương là bảo bối. Giờ đây, bảo bối của bọn họ báo ơn họ như thế đấy. Người một nhà không thể chịu đựng thất bại, cũng chẳng thể gánh vác bất cứ chuyện gì, gặp được một chuyện nhỏ xíu xiu là lập tức tan đàn xẻ nghé.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT