Thật nực cười và trớ trêu làm sao, anh ta đã coi thường cô cả đời, vậy mà giờ ngay cả xách giày cho cô anh ta cũng không xứng.
Trước đây, khi anh ta còn là Xưởng trưởng xí nghiệp tơ lụa, gặp Ninh Hương trong lâm viên, anh ta còn có thể mỉm cười chào cô, gọi cô một tiếng “A Hương”, rồi mời cô đi dạo. Còn bây giờ thì chỉ muốn vùi đầu vào đất, suốt đời không thấy ánh sáng.
Khi Ninh Hương thấy đó là anh ta, cô tự nhiên cũng không để ý nữa, bước tới bên cạnh, chỉ coi như không nhìn thấy anh ta.
Lâm Kiến Đông ngược lại quay đầu lại, lớn tiếng hỏi: “Có phải là Giang Kiến Hải không?”
Ninh Hương thản nhiên cười, “Chắc vậy.”
Lâm Kiến Đông nhìn lại, nghĩ đến những lời đồn đại về anh ta trong thôn, liền biết anh ta sống không được tốt thì cũng không nói gì thêm.
Giang Kiến Hải đợi Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đi xa rồi mới ngẩng đầu lên lần nữa. Anh ta đưa tay đỡ cặp kính trên mặt, vẻ lúng túng cùng khó chịu trong mắt và trên gò má dày đặc đến không thể tan biến.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play