Ninh Hương và Vương Lệ Trân nằm trò chuyện đợi cơn buồn ngủ ập đến trong bầu không khí đầm ấm.
Quạt đi quạt lại đợi đến sau khi cơn buồn ngủ ập đến thì cây quạt trong tay cũng buông xuống, mái tóc đen và mái tóc bạc phơ chạm vào nhau cùng chìm vào trong giấc mộng.
Trong lúc đó ở cùng một đội sản xuất thì nhà họ Ninh ở cách đó không xa, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên nằm dưới cái lán tồi tàn mới dựng mà lâu lắm cũng chưa chìm vào giấc ngủ được. Trong lòng có lẽ vẫn rất hoảng loạn, Hồ Tú Liên suýt chút nữa đã quạt gãy cái quạt cũ nát trong tay rồi.
Thật sự ngủ không được, cuối cùng Hồ Tú Liên vẫn mở lời trước và nhỏ nhẹ nói với Ninh Kim Sinh: “Hay là cứ để thằng Ba đi đi.”
Trong lòng Ninh Kim Sinh rất buồn bực, lúc ăn cơm Ninh Ba đã nói phải đi ra ngoài bắt đầu, cục tức này luôn đè nén trong lòng chưa thể giải tỏa được. Nghe Hồ Tú Liên nói thế ông lại im lặng hồi lâu rồi nói: “Trong thành phố bây giờ có công việc gì có thể cho nó làm chứ? Bà coi nó mới mấy tuổi chứ, mới mười ba tuổi thôi, lớn như thế cũng chưa từng đi xa gia đình bao giờ, bà yên tâm để một mình nó đi ra ngoài sao?”
Nghe Ninh Kim Sinh nói như thế, tất nhiên Hồ Tú Liên cũng cảm thấy không yên tâm, bà chỉ là nhớ lại khuôn mặt vừa nãy của Ninh Ba trên bàn ăn mà trong lòng cảm thấy có lỗi và khó chịu vô cùng, nếu như không phải trong nhà thật sự không lấy ra tiền cũng thật sự không thể mượn tiền thì sao lại không để cho thằng bé đi học cơ chứ?
Cả năm qua trong lòng thằng bé có oán khí, trong lòng người làm cha làm mẹ như họ lại vui vẻ sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play