Lâm Kiến Đông rất thẳng thắn: “Anh thấy em ở phố Quan Tiền.”
Ninh Hương cười cười: “Bạn cùng phòng em sợ anh xấu hổ, vì vậy nên mọi người mới không đi tới chào hỏi.”
Lâm Kiến Đông cảm thấy không quan trọng, anh dựa vào hai tay mình kiếm tiền thì có gì mà mất mặt, anh không cần mấy thứ mặt mũi hư danh đó. Lâm Kiến Đông đưa một hộp bánh ngọt trong tay mình đến trước mặt Ninh Hương, nói với cô:
“Mang từ phố Quan Tiền tới cho em, trước giờ vẫn luôn là em mời anh ăn cơm, dẫn anh tới những nơi mà cả đời này anh chưa từng đi tới. Chờ anh kiếm thêm được nhiều tiền hơn, anh sẽ mời em đi ra ngoài ăn món gì đó thật ngon.”
Ninh Hương nhìn hộp bánh ngọt anh cầm trong tay một lúc, cô đưa tay nhận lấy, sau đó nhìn về phía anh nói: “Được.”
Giữa hai người bọn họ không cần phải khách sáo, hơn nữa từ lâu đã không phải là loại quan hệ cần phải khách sáo với đối phương. Nhất là lúc bình thường cùng nhau va chạm ý tưởng vẽ ra tranh phác thảo, ăn uống gì đó cũng đều sẽ không tính toán lẫn nhau. Lúc nhận được tiền công từ việc làm đồ thêu, Ninh Hương cũng đều sẽ chia tiền công cho Lâm Kiến Đông.
Lâm Kiến Đông đưa bánh ngọt cho Ninh Hương xong cũng không còn chuyện gì khác, anh nói Ninh Hương mau quay về, còn mình lại nhìn cô tiến vào trong ký túc xá, sau đó mới xoay người đi về ký túc xá của mình. Cả ngày nay anh ở bên ngoài bán hàng mệt muốn chết rồi, phải quay về tắm rửa nghỉ ngơi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT