Ninh Hương đứng đó một lúc lâu mới khôi phục lại tâm trạng, cô ngăn nước mắt ổn định hô hấp, lại dùng ngón tay lau khô khóe mắt, hít một hơi để khóe miệng cong lên đến độ vừa vặn, mới xoay người lại nhìn về phía Vương Lệ Trân và Lâm Kiến Đông.
Cô lên tiếng nói: “Thật ngại quá, vừa nãy cháu hơi thất lễ rồi.”
Ở trong nháy mắt đó, một sợi dây nào đấy trong lòng cô bỗng nhiên rung động, Ninh Hương đột nhiên phát hiện ra hoá ra trên thế giới này cũng có người nhớ tới cô, cũng có người khiến cô cho an lòng, vì vậy cô mới không thể kiềm chế được.
Kiếp trước cả một đời dài đằng đẵng nhưng lại không có ai nhớ tới cô, không có ai đặt cô trong lòng, cũng không có ai quan tâm tới cô có lạnh không, có đói bụng không, một mình cô ở lại đó có phải rất vắng vẻ cô đơn không.
Trên thế giới này có ai mà không khao khát được yêu thương, cô cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Cô khao khát sự ấm áp của gia đình, khao khát tình thương của cha mẹ, cũng khao khát được trải qua tình yêu trong sáng, cô mong muốn có được tất cả những gì tốt đẹp giống như những cô gái khác.
Nhưng từ nhỏ cô đã đáng thương, trong sinh mệnh của cô không có những tình cảm đó, cũng không có ai trao những thứ ấy cho cô. Khoảnh khắc được nếm trải cảm giác này, trong lòng Ninh Hương lập tức bị cảm giác uất ức và chua xót dâng lên chất đầy, còn có cảm giác vô cùng xúc động nữa.
Đời này tuy rằng cô không theo đuổi những thứ tình cảm đó, nhưng một góc nào đó trong lòng cô vĩnh viễn là khoảng trống .

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play