Ninh Hương bị khen nên đương nhiên vui vẻ, cũng thể hiện rằng Lý Tố Phân là thật sự thích cô, từ tận đáy lòng muốn dạy cô nhiều thứ hơn. Bà ấy nguyện ý dạy thì cô nguyện ý học, thế là hai người cứ như vậy vui vẻ cùng nhau thêu thùa gần nửa ngày.
Lý Tố Phân không giống Vương Lệ Trân, bà ấy không phải người cô độc, người ta con cháu đầy đàn, trong cuộc sống vẫn chuyện nhiều chuyện để làm, cho nên Ninh Hương cũng chưa từng quấy rầy bà ấy nhiều, trò chuyện không lâu thì liền rời đi.
Nhưng trò chuyện gần nửa ngày, có khi cầm kim để học chút kỹ năng, thu hoạch cũng rất nhiều. Đương nhiên muốn thu hoạch càng nhiều thì phải cần bản thân trở về luyện tập nhiều, lúc luyện sẽ lĩnh ngộ nhiều, sáng tạo nhiều nên sẽ tốt hơn.
Lúc rời khỏi, Lý Tố Phân còn nói với cô: “Thường tới chơi nhé, làm nhiều tác phẩm tốt hơn.”
Đây cũng là chuyên mà bình thường Ninh Hương Nhật kiên trì và theo đuổi, cô tự nhiên gật đầu cười nói với Lý Tố Phân: “Nếu bà không chê cháu phiền, vậy cuối tuần cháu lại tới, mỗi tuần đều tới.”
ý Tố Phân vui tươi hớn hở cười: “Nào có người già nào sợ phiền, đều sợ quạnh quẽ không ai quan tâm! Chỉ là lần sau cháu đến, đừng mua những cái món linh tinh kia nữa, không cần đâu.”
Ninh Hương vẫn cười: “Đợi lần sau cháu tới rồi lại nói vậy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT