Gần đây anh ta gần như bị Lưu Doanh làm cho sợ hãi, lúc bình thường Lưu Doanh vẫn tốt, nhưng chỉ cần anh ta thấy gương mặt cáu kỉnh và đôi mắt đẫm lệ của Lưu Doanh thì sẽ cảm thấy thở không ra hơi, muốn ngạt thở.
Ở trong toilet không muốn đi ra, anh ta cứ lề mề đến mức không thể lề mề hơn mới mới chịu đi ra. Sau khi ra ngoài cũng không đến phòng khách tìm Lưu Doanh mà là gõ cửa phòng Giang Ngạn, đẩy cửa ra tiến vào phòng.
Ba đứa nhỏ đều trong phòng, Giang Ngạn ngồi ở trên giường xuất thần, Giang Nguyên và Giang Hân đang chơi mấy món đồ chơi rách nát mà mình thu thập được. Nhìn thấy Giang Kiến Hải tiến vào, Giang Nguyên và Giang Hân liền không chơi nữa, đem đồ cất vào cặp sách.
Không ai lên tiếng chào hỏi anh ta, Giang Kiến Hải đi đến trước mặt ba đứa nhỏ, trước liếc nhìn Giang Nguyên và Giang Hân một cái, sau đó nhìn về phía Giang Ngạn, mở miệng nói: “Nếu như con muốn xài tiền thì trực tiếp nói với cha, lấy tiền ra ngoài làm cái gì?”
Giang Ngạn không thèm để ý đến anh, Giang Hân ngẩng đầu nhìn Giang Kiến Hải, trả lời một câu: “Đi ăn cơm Tây.”
Giang Kiến Hải lại hít sâu một hơi: “Các con muốn ăn cơm Tây thì nói với cha là được rồi, cha dẫn các con đi không tốt sao?”
Giang Nguyên tiếp lời, đáp: “Cha bận rộn như vậy, cha có thời gian sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT