Kim Văn Đan cũng không nói tiếp, Cố Tư Tư trước giờ không quá tính toán chuyện tiền bạc cũng nhớ ra, đột nhiên quay đầu nói với cô ta: “Tớ cũng nhớ ra, hình như trước đây cậu cũng thiếu tớ hai hào còn chưa trả lại.”
Nhất thời, trong túc xá nghiễm nhiên biến thành hiện trường đòi nợ.
Ninh Hương lấy lại được tám xu của mình rồi nên không quan tâm chuyện khác nhiều, đưa một tệ năm hào hai xu cho Cố Tư Tư rồi trở về ngồi xuống giường của mình, nghỉ ngơi một hồi lại đem bức lâm viên ra tháo.
Triệu Cúc và Trương Phương để chứng minh Kim Văn Đan quả thật thiếu tiền hai cô mà chưa trả, thế là nói mội lần cụ thể là lúc nào, trả tiền giùm Kim Văn Đan mua đồ gì, toàn bộ quá trình đều là giọng điệu khách sáo và thân thiện.
Bạn học cùng lớp cùng ký túc xá, mọi người vẫn là nể mặt, không muốn đắc tội người khác
Mà Kim Văn Đan chính là ỷ vào việc người khác không tiện mở miệng trực tiếp đòi tiền cô ta, cho nên mới quên hết lần này đến lần khác. Bây giờ người ta đem chuyện đã xảy ra nói hết ra, cô ta đành phải xấu hổ mà cười một tiếng, nói: “Xin lỗi nha, tớ thực sự quên mất, một xu hai xu, ai mà nhớ chứ.”
Lời nói này giống như một xu hai xu không phải tiền, người khác vẫn nhớ rõ như thế mà đòi cô ta, giống như keo kiệt hẹp hòi lắm vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT