Ninh Kim Sinh vẫn không vừa mắt với Vương Lệ Trân lắm, cũng không nhìn bà ấy, lại bận rộn nói: “A Hương, cha ở đây nhận lỗi với con có được không? Người một nhà có ân oán gì không thể giải quyết được chứ, con rộng lượng tha thứ cho cha mẹ có được không? Sau này bất kể có gặp phải chuyện gì thì cha nhất định cũng sẽ đứng ở phía con, bất kể người khác nói cái gì cha cũng sẽ bảo vệ cho con, còn hai đứa em trai của con nữa.”
Ninh Hương chịu không nổi bật cười thành tiếng và khẽ nhếch môi, nhưng mà dưới đáy mắt lại không có chút ý vui mừng nào cả, cô cũng không muốn ở nơi này, dưới không khí này lại bày trò không vui với Ninh Kim Sinh nên cười dịu dàng nói: “Con đã từng cho hai người cơ hội rồi, khi đó quyết định ly hôn với Giang Kiến Hải, đầu tiên con quay trở về nhà mẹ đẻ với ảo tưởng hai người sẽ làm chỗ dựa cho con nhưng kết quả lại không có.”
Ninh Kim Sinh lắp ba lắp bắp giải thích: “A Hương, con phải hiểu cho nỗi khổ của người làm cha làm mẹ này chứ, khi đó cha mẹ cũng vì muốn tốt cho con thôi, cha mẹ có thể có suy nghĩ gì chứ, khi đó chỉ cảm thấy ly hôn sẽ hủy hoại cả cuộc đời này của con!”
Ninh Hương không muốn nói nhảm với ông nữa, thật ra câu chuyện như thế nào trong lòng mọi người đều hiểu rất rõ, không cần thiết lại diễn vở kịch này ngay lúc này, có nhiều chuyện cô cũng đã nói rất nhiều lần rồi, không phải họ không hiểu, là cố ý giả vờ không hiểu thôi.
Bây giờ làm sao ông biết mình đã làm sai chứ, biết chủ động đến xin lỗi, làm sao mà biết được thứ cô muốn nhất chính là sự ủng hộ và bảo vệ vô điều kiện và tình yêu vô điều kiện của người làm cha làm mẹ chứ.
Họ chưa bao giờ biết thứ cô cần là cái gì, chỉ cảm thấy cô không xứng đáng đạt được thôi.
Bây giờ cô thi lên đại học nở mày nở mặt nên đột nhiên xứng đáng rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT