Ninh Hương lấy ra một số tiền, góp lại với Vương Lệ Trân, cùng nhau đi mua đồ cho ngày Tết. Quả thật cô không quan tâm ai trả nhiều ai trả ít, cô chỉ dựa vào kỹ năng thêu thùa mà Vương Lệ Trân dạy cô để kiếm sống, nếu sau này Vương Lệ Trân không thể nuôi được lợn nữa, cô sẽ lấy tiền lương ra đưa cho bà.
Cho đến bây giờ cô cũng không phải là một người ích kỷ, cho dù đời trước bị tổn thương sâu sắc như vậy,thì đời này cũng không phải người cực đoan, đối với mọi người không hề có sự đề phòng nào. Chỉ cần người này xứng đáng, cô sẽ sẵn lòng ở cạnh người ta.
Sau khi về đến nhà, Ninh Hương cũng không để mấy người nhà họ Giang trong lòng, vẫn chăm chú làm đồ ăn cho lễ Tết.
Cô lấy hoa quế phơi khô được bảo quản dưới cái nắng mùa thu ra, lại lấy gạo nếp, gạo tẻ cùng đường trắng, đầu tiên làm bánh mật đường hoa quế. Bánh mật đường hoa quế là món ăn các cô nhất định phải ăn vào lễ mừng năm mới, nhà nào cũng biết làm.
Vương Lệ Trân biết Ninh Hương không thích người khác nhắc đến người nhà họ Giang, cho nên bà cũng không tò mò mà nhiều lời, chỉ cùng Ninh Hương ăn cơm. Đứng làm một bên, bà khen Ninh Hương: “A Hương, cháu thật sự rất giỏi đó.”
Người khác làm chỉ cần ra hình dạng với có thể ăn ngon miệng là được, mà cô không giống vậy, cô làm cái gì cũng rất chỉn chu tỉ mỉ, hương vị thơm ngon mềm dẻo ngon miệng, hơn nữa hình dạng cũng rất đẹp, mang ra bán cũng rất được.
Ninh Hương cũng không khiêm tốn, cười nói: “Ngoại trừ biết thêu thùa ra, làm đồ ăn là sở trường số hai của cháu đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play