Sau khi xác định lãnh đạo đã biến mất khỏi tầm mắt, một đồng nghiệp nam nhìn chằm chằm cái túi mà trợ lý La Toàn nhận từ trong tay Chu Trạch Chung, nhỏ giọng hỏi: “Vậy thật sự có thể tìm sếp Chu để mượn cái này à?”

Chuyện người này muốn hỏi chính là mấy chữ to được in ở mặt chính diện của túi: Có thể tìm tôi mượn băng vệ sinh!

Đương nhiên là không rồi, vì trong túi chỉ có đúng trơ trọi một cái quần jean mà thôi.

Sáng nay mưa phùn bay bay, dì Vương sợ quần bị ướt nên cất công tìm một cái túi đựng đồ bằng PVC chống nước sặc sỡ cho Chu Trạch Chung cầm theo mang đi.

Cái túi này là vào năm ngoái, khi Thi Uẩn xác định bản thân chắc chắn đã thi đậu thạc sĩ bèn đi theo các đàn em lớp dưới tham gia hoạt động “Đánh bay nỗi xấu hổ về kinh nguyệt” tới các doanh nghiệp xin tài trợ. Lúc đó Thi Uẩn cầm rất nhiều túi này về phân phát cho phụ nữ xung quanh, trong số đó bao gồm cả dì giúp việc.

Nhưng dì Vương đã đến tuổi mãn kinh, đương nhiên không dùng được loại túi này, thế là dứt khoát lấy ra cho Chu Trạch Chung sử dụng.

La Toàn lắc đầu: “Anh cần hả?”

“Không.” Đồng nghiệp nam nghịch ngợm chớp mắt nói: “Tôi tò mò sao sếp có thể bình thản xách theo nó mà chẳng chút lúng túng nào như vậy, trên đường người tới người lui nhiều thế cơ mà…”

“Đơn giản lắm, tư tưởng ngay thẳng là đủ rồi.” La Toàn bình tĩnh xoay cái túi lại, để mặt chữ trực tiếp đối diện với ánh mắt của đồng nghiệp nam.

Trên đó là một hàng chữ càng thô, càng lớn hơn: Đánh bay nỗi xấu hổ về kinh nguyệt!

Trên thực tế, con đường loại bỏ định kiến về kỳ kinh nguyệt, một bộ phận nam giới với kiến thức hạn hẹp mới là chướng ngại vật thật sự cản bước họ.

Rõ ràng đám người ấy chẳng chịu chút bất công nào về vấn đề này, cũng không mất đi lợi ích gì vì nó nhưng cứ thích lấy thân phận của người bị hại mà thể hiện sự chống đối và bất mãn, thậm chí còn gân cổ chửi bới.

Nếu người khác phái có thể dùng ánh mắt bình thường đối với nhu cầu sinh lý bình thường của nữ giới, có lẽ định kiến đã chẳng có cơ hội sinh ra, chứ đừng nói tới chuyện cần phá vỡ.

Bấy giờ, đồng nghiệp cũng nhận ra bản thân đang đấu võ mồm với thân tín của sếp sau lưng sếp, cả người bỗng trở nên co quắp, ấp úng một lúc lâu muốn tìm cách biện hộ cho bản thân, hoặc là lấy cớ gì đó để vớt vát chút sĩ diện cho nhân cách đã tiếp thu giáo dục đại học của mình.

“Tôi chỉ là cảm thấy nó không hợp với vẻ ngoài của sếp Chu, không phải suy nghĩ lệch…”

Cùng giới tính nam nhưng La Toàn không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của đám tàn dư phong kiến này, cũng không có kiên nhẫn tiếp tục nói chuyện với anh ta, bèn dứt khoát cắt ngang: “Đừng xoắn xuýt vấn đề này nữa, vừa hay chiều nay có một nhà sản xuất băng vệ sinh tới bàn chuyện làm ăn, nếu đàm phán thành công mà anh vẫn còn cần thì có thể hỏi mượn họ.”

Đồng nghiệp nam nào đó mặt xám mày tro: “...”

Tập đoàn Đồng Nhạc chủ yếu kinh doanh các mặt hàng liên quan tới trẻ em, một số sản phẩm dưới trướng công ty có thể kể đến là quần áo trẻ em, đồ dùng hàng ngày cho bé, sách báo thiếu nhi… Tóm lại sản xuất và kinh doanh tất cả các đồ dùng đáp ứng nhu cầu của trẻ em.

Chu Trạch Chung nhìn người phụ nữ trẻ tuổi ngoài ba mươi trước mặt, nói: “Rất rõ ràng Đồng Nhạc không kinh doanh mặt hàng nào liên quan tới băng vệ sinh.”

Người phụ nữ này tên Na Nhu, là mẹ đơn thân, chồng mới mất hồi năm ngoái. Chị ấy nắm chặt lấy tay con gái chưa tròn năm tuổi đang đứng cạnh mình bằng bàn tay gầy gò, nở nụ cười đầy miễn cưỡng nói: “Anh nói đúng, thật ra hôm nay tôi tới là vì hy vọng Đồng Nhạc có thể trở thành doanh nghiệp cung cấp bông cho chúng tôi.”

Trước kia chồng chị ấy là giám đốc quản lý, sau khi chồng qua đời, chị ấy không thể không rời khỏi vai trò người mẹ toàn thời gian, nhanh chóng ra ngoài đi làm, hoà nhập với xã hội lần nữa.

Mặc dù hồi còn đi làm, chị ấy đã từng là người có tay nghề thành thạo nhưng hiện tại vẫn có rất nhiều người ôm thái độ hoài nghi với việc chị ấy kế thừa chức vụ của chồng, bọn họ nhận định rằng công ty nhất định sẽ lụi tàn trong tay chị ấy.

Sự nghi ngờ này hoàn toàn vô căn cứ, nhưng ngoại trừ cố gắng hơn nữa thì Na Nhu chẳng còn cách nào khác.

Công ty vẫn luôn cung cấp nguyên liệu cho họ đã chấm dứt hợp tác ngay khi hợp đồng tới kỳ hạn, vì thế Na Nhu không thể không lặn lội đi tìm một nhà cung cấp mới.

Đồng Nhạc kinh doanh đồ cho trẻ em, nổi tiếng khắp châu Á và việc này có liên quan mật thiết tới yêu cầu cực cao về độ an toàn của nguyên vật liệu mà họ đặt ra, vừa hay băng vệ sinh cũng có chung nhu cầu như thế.

Na Nhu biết Đồng Nhạc có nông trại trồng bông cao cấp riêng ở Tân Cương, thế nên mới nhờ bạn bè thời đại học giới thiệu giúp, sau một hồi vất vả cuối cùng cũng có được được cơ hội gặp mặt nói chuyện hợp tác.

Na Nhu không hề che giấu điều gì về tình hình hiện tại của công ty chị ấy, đồng thời thể hiện quyết tâm lựa chọn Đồng Nhạc làm đối tượng hợp tác của mình.

Chu Trạch Chung nhìn chị ấy, giọng nghiêm túc: “Tôi cần một lý do để Đồng Nhạc chọn hợp tác với công ty của chị.”

Na Nhu đang muốn mở miệng, cô con gái ngồi bên cạnh bỗng la hét ầm ĩ đòi đi vệ sinh.

Thấy Na Nhu có vẻ xấu hổ, Chu Trạch Chung gật đầu trấn an: “Đúng lúc tôi có hơi mệt, tạm thời nghỉ một lúc cũng không sao.”

Na Nhu vừa mang con mình ra ngoài thì thấy La Toàn dẫn Thi Uẩn đi vào trong văn phòng.

“Sếp Chu, cô Thi tìm anh, nói có chuyện quan trọng cần bàn.”

Chu Trạch Chung mím môi, trích lời Thi Dật thì anh chẳng khác nào cái hũ nút, nghẹn cả nửa ngày cũng không thốt ra được câu nào, thế nên hiện tại La Toàn vẫn chưa biết chuyện hai người họ đã chia tay.

Anh ta thấy anh tạm dừng công việc thì lập tức ngựa không dừng vó, nhanh chóng đưa người vào.

Lúc Chu Trạch Chung nhìn Thi Uẩn, cảm xúc cũng không có gì thay đổi, anh không chất vấn cô vì sao lại tới đây, chỉ ngước đôi mắt sâu hun hút chăm chú nhìn cô: “Chuyện gấp lắm à?”

Thi Uẩn lắc đầu: “Thật ra thì cũng không gấp lắm.”

Ngẫm nghĩ một lát, anh xoay người cho thêm nửa thìa mật ong hòa vào ly nước rồi đưa cho trợ lý đang chờ nhận việc ở bên cạnh nói: “Giám sát cô ấy uống hết.”

Tất cả mọi thứ trên đời này đều có hai mặt, ví dụ như sự tồn tại của người môi giới. La Toàn tin chắc rằng bản thân đảm nhận một vai trò vô cùng quan trọng, tựa như nhân vật bảo mẫu thứ hai trong trò chơi nhập vai anh bảo mẫu và cô chủ nhỏ.

Giống như hiện tại, công việc của anh ta chính là dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô chủ uống nhiều nước.

Chu Trạch Chung gật đầu, lấy thỏ bông ở trên ghế sô pha nhét vào trong ngực cô: “Công việc vẫn còn chưa bàn xong, em và La Toàn chờ ở bên ngoài một lúc đi.”

Nói xong anh đi tới chỗ máy lọc nước rót một ly nước ấm.

La Toàn bình tĩnh gật đầu, dẫn cô chủ ra ngoài, đúng lúc chạm mặt với cặp mẹ con Na Nhu mới trở về từ nhà vệ sinh.

Lúc Na Nhu thấy Thi Uẩn thì vô cùng kinh ngạc và vui mừng, chị ấy quay đầu lại hỏi thăm Chu Trạch Chung có thể để Thi Uẩn trình bày ưu và khuyết điểm của công ty chị ấy dưới góc nhìn của người tiêu dùng hay không.

Cả hai đều không có ý kiến gì về chuyện này nên là kỳ diệu thế nào đó, Thi Uẩn lại quay về ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng.

Na Nhu chủ động giải thích: “Lúc tôi vừa mới tiếp nhận công ty cũng sứt đầu mẻ trán, khi đó Thi Uẩn và hai cô gái tới tìm tôi kéo tài trợ.” Chị ấy chỉ vào túi PVC xách tay để trên kệ sau bàn làm việc: “Chính là hoạt động được in trên túi của anh, các cô ấy nói muốn phá vỡ thành kiến của mọi người về kỳ kinh nguyệt, muốn để tất cả mọi người có thể cư xử đúng đắn, lý trí và tự nhiên trước nhu cầu sinh lý bình thường này.”

Chị ấy nhìn qua phía Thi Uẩn, đôi mắt cười nhuốm màu mệt mỏi: “Nói thật danh tiếng của công ty băng vệ sinh chúng tôi trong ngành không cao, khi đó tôi còn thấy rất vui vì có người lựa chọn chúng tôi, nhưng là bên A, chúng tôi vẫn phải giả vờ nghiêm túc hỏi thăm các cô ấy rằng vì sao trong nhiều doanh nghiệp như thế, các cô ấy lại chọn công ty chúng tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play